Nhưng ông ngây ngất phấn chấn, bởi viễn cảnh những năm tháng lao động cực nhọc liên miên không có vẻ gì là gánh nặng với ông. Bầu không khí nồng nặc khói thuốc lá, hơi sâm-panh và trang phục đấu khúc côn cầu ướt đẫm mồ hôi. Ông lầm bầm khi trò chuyện, và khi ông bước xuống khu sảnh của Skadden, Arps, những cuộc đối thoại chỉ còn là lào phào im lặng.
Ý tưởng bất ngờ vĩ đại của Borgenicht vào ngày ấy, khi đang ngồi trên chiếc thùng úp ngược ở đường Hester cũng không phải thứ từ trên trời rơi xuống. Một bạn cùng lớp của Marita − cậu bé tên José, nói rằng đôi khi em thức dậy vào lúc ba hay bốn giờ sáng, hoàn thành nốt bài tập về nhà còn lại từ hôm trước và rồi quay trở lại chợp mắt thêm một chút. Giúp cả căn nhà không bị đổ ụp.
Bất cứ học sinh lớp Bốn nào sống trong khu Bronx cũng có cơ hội bắt thăm để được lựa chọn vào trường. Tôi thử lại lần nữa. Chẳng phải con đã từng vui mừng rằng con không mang màu da sậm hơn? Hay hoan hỉ rằng con không phải da đen? Nỗi tức giận và căm ghét của tôi đối với bà chủ nhà tan biến.
Ông đã học được cách nghiên cứu thị trường. Đối với một nửa số sinh viên trẻ tuổi thì đúng là vậy. Nhưng các nước rất ghét việc máy bay tháo nhiên liệu trên không vì vấn đề môi trường.
Những người thành đạt không làm nên mọi thứ một mình. Bạn sẽ biết được bao nhiêu đây? Câu trả lời là, chẳng được mấy. ' Groves là một kỹ sư qua đào tạo bài bản với một tấm bằng cao học tại MIT và Oppenheimer đã suy nghĩ cực kỳ khôn ngoan khi quyết định phải lôi cuốn phần con người đó của Groves.
Đất đai chỉ bị bỏ hoang trong những khoảng thời gian ngắn ngủi. Nhưng rồi cô vẫn trở lại với nhận thức sai lầm ban đầu. Nếu nhìn vào mắt anh, bạn có thể thấy vẻ thông minh rừng rực trong đó.
Bà cố tổ của tôi được mua về từ chợ nô lệ Alligator Pond. Là bất cứ số nào chia cho 0! Khuôn mặt cô bừng sáng. Thành công chính là kết quả của cái mà các nhà xã hội học gọi tên là ưu thế tích tụ.
Và thứ mà bài trắc nghiệm này đo lường không phải là trí thông minh phân tích, phải là điều gì đó khác biệt sâu sắc − điều gì đó gần gụi hơn với sức sáng tạo. Cả hai thị trấn đều có quy mô cỡ như Roseto và dân chúng đều là người châu Âu nhập cư làm lụng chăm chỉ tương tự nhau. Càng máy bay thả xuống.
Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên đặt chân tới Roseto, bạn sẽ trông thấy ngay những bữa ăn của các gia đình ba thế hệ chung sống, những tiệm bánh mỳ, người dân dạo bước qua lại trên đường phố, ngồi ở hàng hiên trò chuyện với nhau, những phân xưởng may mặc nơi phụ nữ miệt mài làm việc cả ngày dài, trong khi đàn ông làm việc trong những mỏ đá ác-đoa, Bruhn nói. Nhưng em tự mình đến đăng ký và cũng tự đi đến chỗ luyện tập đồng ca. Borgenicht lôi cuốn sổ ghi chép nhỏ ra.
Anh ta là một gã thiếu thực tiễn lắm, một trong số những người bạn của Oppenheimer về sau đã nói vậy. Cho đến lúc Terman công bố tập thứ tư của Nghiên cứu di truyền về thiên tài, từ thiên tài đã hoàn toàn biến mất. Bạn sẽ chỉ biết rằng có hai gia đình ở Harlan không ưa gì nhau lắm, bạn sẽ xác nhận rằng Wilse Howard − kẻ phải chịu trách nhiệm cho biết bao nhiêu hành động bạo lực, chắc chắn phải đứng sau vành móng ngựa.