Tất nhiên tôi biết có thể tôi đánh giá thấp trí tuệ và lòng bao dung của họ. Được bạo lực hơn? Lộc xộc loạch xoạch toành toạch. Và các cửa sổ đều nhìn ra cánh đồng.
Chẳng phải họ đang tìm đến những sự thoải mái cho nhau như mong muốn của tôi đó hay sao. Bố nhường khán đài A cho chúng tôi. Cái gì đời lấy đi, cứ để đời lấy đi.
Những mối quan hệ họ hàng khi chỉ còn trên danh nghĩa mà cứ xây nhà thờ họ, góp tiền cúng lễ, duy trì các quan niệm cổ hủ về nối dõi tông đường, giúp đỡ nhau cho khỏi mang tiếng… thì sự đối phó và hời hợt ấy sẽ tiêm nhiễm dần vào các quan hệ họ hàng gần gũi hơn. Họ dùng lòng yêu nước để xui khiến những con người không thông minh (như những quân trên bàn cờ của họ) đánh nhau. Triết lí hiện sinh đến sau những đau khổ, những cuộc chiến, những chia cắt… Những thứ rứt con người khỏi mọi cội rễ, mọi đức tin, mọi điểm tựa khiến con người bơ vơ không nguồn cội.
Để từ đó, không có sự coi thường lẫn nhau một cách chung chung giữa các thế hệ. Cũng có cớ để thôi viết. Vì thế mà bên cạnh việc muốn đổi gió và tập điều độ, tôi hơi bực, tôi đi.
Vẫn không nhớ ra (khi không dành thời gian để nhớ) cái việc có vẻ muốn nhớ thử xem trí nhớ còn hoạt động khá khẩm không. Là lặp lại nhàm chán, là luôn luôn sáng tạo. Từ nay thôi hẳn đá bóng.
Đến tầng mà lúc về tôi hỏi cậu em mới biết là tầng 3. Còn một cái quên đáng sợ nữa là quên rằng phải cố không được khinh bỉ loài người dù họ tỏ ra khinh bỉ anh. Bác và chị út, mỗi người một tô mỳ.
Đó đơn thuần là những mối quan hệ mà ai không may thì gặp phải và làm bạn bè với bạn thôi. Thật ra, khi đã muốn sống cho ra sống thì ai cũng phải bon chen. Tôi từ giã mái trường cấp III.
Thêm nữa, không có hứng thú. Vả lại, Lâm Nhi vào chuồng từ hồi còn bé tí. Mấy ý tứ chợt ngân nga:
Không phải bạn không biết reo hò nhưng bạn không có ai là bạn bên cạnh. Ai thích thì cứ việc viết theo cách của mình. Nhưng mà bạn này, tôi không tin vào tính bản thiện bao la của con người đâu.
Vấn đề cốt lõi là tài năng quyết định chất lượng tác phẩm chứ không phải khỏe hay yếu hay cách phục sức hay trạng thái tinh thần bệnh hoạn. Làm một chuyến du ngoạn Đà Lạt đi. Còn nếu quá ít người đủ tài để nhận ra phải thiện và thực hiện được nó; và nếu tôi (cũng như những người đồng tình với tôi) nỗ lực mãi mà khả năng có hạn, không đủ sức lay chuyển họ; thì sự cô đơn mãi mãi của thiên tài vẫn còn tạm thời là một định lý chưa thể lật đổ.