Nằm vô tích sự cả đêm vẫn phải nằm. Một kiểu hăm doạ của trẻ con. Rồi, tôi phải tập chứ.
Nhưng nếu không đồng thời âm ỉ chống lại thì chả mấy chốc mà hòa vào xu thế không lành mạnh ấy. Kể cả cái nhàm chán. Cả những ý nghĩ này cũng quá cũ.
Nhưng ông anh cứ hỏi nhiệt độ phòng bao nhiêu, làm bằng gỗ gì. Lại kể đến chuyện khán giả cứ đến pha sôi động là đứng dậy cả lượt khiến thằng em tớ và tớ bị che mất tầm nhìn bàn thằng thứ hai của đội Việt Nam. Trước đó, lúc nghe mẹ khóc bên cạnh, tôi đã muốn ôm lấy mẹ, gục đầu vào vai mẹ.
Hoàn thành được mục tiêu trước lúc mọi chuyện vỡ lở sẽ làm bạn thấy phần nào thanh thản và sẵn sàng chờ sự vỡ lở ấy. Bác gọi điện giục xuống rồi đấy. Chắc chắn dù mai này bạn có là người thế nào, những điều bạn đã viết sẽ gỡ giúp họ không ít mớ rối của những sợi dây thít mà những thế hệ đi trước tròng lại.
Nhưng khi những người thân cũng tham gia vào dư luận, nếu không muốn gạt họ ra khỏi đầu, chỉ còn cách hứng chịu những oan khuất họ vô tình mang tới. Nhưng trong gia đình, cũng như trong xã hội, bạn không có quyền trong tay, mà lại càng không thể dùng bạo lực lật đổ. Hy vọng khách đến Sea Games vẫn còn được tận hưởng mùi hoa sữa có gì đó mang tính tượng trưng rất sâu xa cho người Việt.
Bây giờ con hứa với các bác và bố mẹ bật lên, học cho tốt nhé. Hơi tiếc là chúng ta thường không đủ thông minh để tìm sự thật trong vô số chuyện phiếm hàng ngày. Cũng chính vì thế mà khi họ thấy bạn, thường thì họ toàn thấy bạn chơi.
Mọi người dưới nhà vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Mẹ: Em cảm ơn các bác đã lo cho cháu. Tước từng trang, chúng xù lên, mỗi lần tước, cái ý nghĩ ấy lại ngân nga: Đờ mẹ mày.
Tình trạng này có lúc xảy ra thường xuyên. Sống sót đến ngày hôm nay và chập chững những bước đầu tiên, tôi biết nỗi khốn khổ tinh thần do đồng loại gieo rắc mà chúng ta thường gọi là định mệnh đối với những người nhạy cảm và tài hoa. Nhưng cứ thử viết xem, biết đâu làm được cái gì đó.
Nước mắt ngưng nhưng nước mũi vẫn chảy tong tỏng, kéo dài, đu xuống trang sách. Chỉ còn làm con tin ở nhà bác nữa thôi. Còn những thiên tài thì phải chấp nhận đã là thiên tài thì phải sống và không được chết.
Bạn cũng đã khá quen với sự ngộ độc âm thanh. Ông anh hỏi ở đây bao lâu cũng được à. Đó cũng là hình ảnh của đời sống phát triển.