Tôi cảm ơn vì mình còn khóc được. Bạn biết sự dịu ngọt của đàn bà là liều thuốc không tồi. Nhưng họ chắc vẫn có cảm giác thất lạc những khao khát của mình.
Hơn thế nữa, ông cụ luôn bị những cơn đau khủng khiếp hành hạ. Hoặc là chúng sẽ trở nên gian dối. Cảm thấy thế gian hoàn toàn lãnh lẽo.
Bạn phải xin lỗi những con lợn và sự vô tư của chúng để gọi những khán giả loại này là những con lợn. Nhưng lí trí không cho phép. Cuộc sống của chúng tôi không cho phép những đứa trẻ vừa cứng đầu vừa không thông minh tồn tại lâu.
Nàng muốn nói với ta vì biết ta yêu giọng nói của nàng. Tôi cứ đứng đó, trước cửa đồn các chú, nghĩ ngợi miên man, chẳng biết để làm gì, chẳng lo lắng hay hồi hộp gì. Tóm lại là không được bi quan.
Mà để chửi đổng và thả con lợn trong người mình ra. Nhưng như một thói quen, bạn lựa chọn ngủ tiếp. Để sống cho xong đời.
Nhưng không thích vì nó cũ, lại có vẻ như trốn tránh. Bác nói thế cháu có ý kiến gì không? Tôi cứ cúi đầu. Thằng em tôi đang tuổi trưởng thành.
Ánh xanh của tay hắt lên từng hạt gỗ. Hơn nữa, họ không thông minh đến thế đâu. Và càng ngày càng thấy bớt dằn vặt nếu ra đi vì bạn đã nỗ lực chịu đựng trong một khoảng nào đó và ra đi là để sống cho nó có ý nghĩa hơn.
Nhà văn vội vàng quệt nước mắt. Bác ơi, có một điều mà những người từng trải như ông bà, các bác, các cô chú và cha mẹ cháu đều nhầm. Nhà văn vội áp trán vào miệng nàng.
Lúc ấy, mẹ sắp đi làm, mẹ xuống bếp thấy thế, mẹ bảo: Sao con lại đốt sách đi? Im lặng nhìn ngọn lửa. Người bảo đời là một bát sơri. Thêm nữa, bạn đầy những hạn chế của tuổi trẻ bị dồn nén.
Có những chi tiết của giấc mơ mà bạn hiểu, chúng phản ánh đúng thực tế, nhưng không nhiều. Rất có thể bạn sẽ muốn văng tục. Rồi lúc đấy, hai chị em cùng ra trường, bác khao to.