Nhưng những lúc mở tủ ra, đọc lại những bài thơ đã và chưa gửi, những lúc đặt bút viết trôi chảy, bạn lại tin mình, tin vào những gì đọng trong tiềm thức của mình. Bác sỹ cấm đá bóng cho tới hết mùa đông, dường như mất hết thú vui. Có một hôm, ông chú gọi bạn sang bảo: Mày vào đây chú cho ít mật gấu bóp chân.
Và ta bị ức chế liên tục. Nó to gộc, bướng bỉnh và đang tuổi lớn nên suy nghĩ còn hỗn loạn, nhìn mọi vật theo hiện tượng. Người lớn có quyền nói mình vất vả, rất vất vả hy sinh trong cái khoảng từ làm con đến làm cha mẹ cho đến khi con cái mình làm cha mẹ và sau nữa.
Và tùy vào năng lực của bạn mà bạn làm được hay không. Dù nó có thể đem lại một câu chuyện về sự ngộ nhận thiên tài. Viết về viết, về nội tâm cũng là để nhìn lại và tìm một sự tự kiến giải nội tâm một cách khúc chiết, chính xác và cô đọng hơn.
Chuyện học hành sa sút vừa qua mà có phần do sự tự do của cháu không nói đến nữa, ta làm lại. Bạn tự hỏi không biết đến bao giờ hay không bao giờ bác (cũng như những người đặt gánh nặng gia đình lớn lao lên mình và giải quyết một cách dứt khoát, thậm chí, tả khuynh và độc đoán) cảm nhận được dòng suy nghĩ ấy. Mất chứ không phải biến mất.
Ở đây, họ tự do trông xuống, thích ngó ai thì ngó. Tôi có thể chấp nhận ngay án tử hình mà không cần tranh cãi, bào chữa. Tôi cũng có dự định ấy.
Không rõ là sự thờ ơ của kẻ thấu suốt; hay lòng đố kị ngầm ngầm không tự nhận thức được của con ngài không đủ sức thoát ra khỏi kén trước đàn bướm tung tăng. Bạn đừng nhầm là bạn đen đủi. Danh tiếng ta cũng đã có một tí tẹo.
Và người ta thường gọi những vẻ đẹp của sáng tạo, của tài hoa là nghệ thuật: Nghệ sỹ sân cỏ, nghệ sỹ ẩm thực… Và hắn không muốn chỉ dừng lại ở một vài mặt nghệ thuật của chữ nghĩa. Con chào bố mẹ đi rồi lên học bài. Dẫu bạn biết có những người ở trường hợp tương tự bạn, họ tiếp tục làm việc.
Khi mà bị trói lại sự tự do điều chỉnh, sự trói này lại âm thầm đồng lõa với cơn suy nhược gô cổ cả thân xác đầy hiếu động. Nhà văn ngước lên và thấy đôi mắt đầm ấm của vợ. Em sẽ suy tư về đời mình từ đời nó.
Họ phải thay đổi chúng thì may ra họ mới có thể đi tiếp những bước nhận thức, gạt bỏ sự đinh ninh với những quan niệm mơ hồ. Xé chừng chục trang thì bác tôi lên. Trong sự thiếu hiểu biết của cả hai.
Vậy mà bác tôi biết đủ chuyện đời. Là lạnh tanh suốt những miền oan trái và khóc khi lỡ để rơi một ánh nhìn. Kẻo rốt cục chỉ là mi lo cho mình.