Mọi thứ đều ổn nhưng chúng đang hiện hữu. Tình yêu đích thực không có đối nghịch. Cuối cùng bạn sẽ vâng phục bởi vì bạn không sao chịu đựng thống khổ thêm nữa, nhưng đau khổ có thể tiếp tục trong một thời gian dài cho đến khi sự tỏ ngộ xảy ra.
Nhưng đừng cố gắng giữ cho mình tỉnh táo trong giấc ngủ sâu không mộng mị. Cái Bây giờ có thể được xem là cánh cổng chính. Cùng với chiều kích phi thời gian, ở bạn nảy sinh một dạng tri kiến khác hẳn, dạng tri kiến không “giết đi” cái linh hồn sinh sống bên trong mọi tạo vật.
Chữ Thượng đế đã trở thành một khái niệm đóng kín. Giờ đây là cơ hội thứ hai để bạn vâng phục: nếu bạn không thế chấp nhận cái đang là bên ngoài, vậy hãy chấp nhận cái đang là bên trong. Khoảnh khắc hiện tại nắm giữ chìa khóa để giải phóng bạn khỏi bị đồng hóa với sự suy nghĩ.
Khi hành động của bạn xuất phát từ sự tỉnh thức ở khoảnh khắc hiện tiền, cho dù là bất cứ việc gì đi nữa – thậm chí một hành động đơn giản nhất – thì hành động ấy cũng thấm đẫm tính nhân bản, lòng vị tha, và tình yêu cao thượng. Điều này đơn giản có nghĩa là bạn không thể có tốt mà không có xấu. Bạn nhìn thấu suốt qua bên kia bức màn của hình tướng và sự phân biệt.
Đây là cách rèn luyện tâm linh rất hiệu quả. Thông qua sự vâng phục, nguồn năng lượng tâm linh đến với thế giới này. Trở ngại lớn lao nhất đối với việc thể nghiệm thực tại này là gì?
Bạn đã tiến vào cái Bây giờ và do đó cảm nhận cội cây một cách trực tiếp không qua bức màn tâm trí. Nó được đúc kết không phải từ các nguồn tài liệu bên ngoài, mà từ một Nguồn Cội chân chính duy nhất bên trong con người chúng ta, cho nên nó không chứa đựng bất cứ lý thuyết hay giả định nào cả. mọi thứ bạn có để giải quyết, để đối mặt với cuộc sống thực tế - ngược lại các phóng chiếu tưởng tượng của tâm trí – chính là khoảnh khắc hiện tại này.
Sự thể ra sao bạn hãy để cho nó là thế ấy. Tôi đã miêu tả tiến trình này ở một chương trước. Nhưng cái làm tôi ghê tởm nhất chính là sự tồn tại của bản thân mình.
Hãy lưu trú ở đó với tư cách chủ thể quan sát tâm trí. Chẳng hạn, người bạn đời của tôi vẫn đang hành động theo khuôn mẫu ghen tuông và chi phối cũ kỹ của anh ta. Nó có thể ác liệt và hủy hoại.
Tôi hiểu rằng áp lực thống khổ kinh khủng đêm hôm đó đã buộc ý thức của tôi xóa tan ảo tưởng đồng hóa tâm trí vào Cái Tôi khốn khổ và đầy sợ hãi. Chữ Thượng đế đã trở thành một khái niệm đóng kín. Tất cả mọi phán xét và mọi thứ tiêu cực đều tan biến đi.
Cái tự ngã hư ngụy hay cái tôi giả tạo do tâm trí bày đặt ra này cảm thấy dễ tổn thương, bất an, và luôn luôn tìm kiếm những thứ mới lạ khác để đồng hóa vào, để có cảm giác rằng nó vẫn luôn luôn hiện hữu. Nhu cầu tranh cãi, bi kịch, và xung đột không được thỏa mãn. Xin đừng bám chặt lấy bất cứ từ ngữ nào cả, và cũng đừng đặt niềm tin vào chúng.