Tôi ráng tự đặt tôi vào địa vị anh và thấy rằng anh không chịu trách nhiệm trong bữa tiệc đó, vì không phải anh đi chợ, cũng không phải anh nấu món ăn. Hai mươi sáu tiệm, cao lâu hợp lại thành công ty đó và cùng theo một chính sách đặc biệt, lấy "danh dự" làm trọng. Vài cô mụ đó bị bắt, nhưng nhờ vận động với vài nhà chính trị, họ chỉ bị phạt một số tiền nhỏ thôi.
Những bực vĩ nhân không phí thì giờ tự đắc, khoe những thành công của mình. Người ta tức giận lắm vì đã thua bạn. Anh em cũng có trẻ trong nhà.
Mà nếu một trăm bức được mười bức trả lời thì ông phải cho là một sự lạ. Đoạn đó trích trong cuốn "Luyện tinh thần" của giáo sư James Harvey Robinson: Những cha mẹ gắt gỏng, những ông chủ và ông chồng chuyên đoán, những bà vợ hay gây gổ phải hiểu rằng ai cũng muốn khư khư giữ lấy ý kiến của mình, không bao giờ dùng võ lực mà bắt buộc được họ phải đồng ý kiến với ta.
Một người, trong ba năm làm việc chung một phòng với nhà kinh tế học trứ danh Owen D. Tôi lại đây không phải vì điện đâu, mà chỉ vì muốn mua của bà vài cái trứng gà thôi. Lời thì như vậy, nhưng giọng còn tệ hơn nữa.
Thực vậy, từ hồi ấy, nhân vật đó đã viết 77 cuốn sách và dùng ngòi viết mà kiếm được trên một triệu mỹ kim. Còn ông thì vẫn thường nói với mọi người rằng bà là nhân vật quan trọng nhất trong đời ông. Chẳng hạn, bà không biết dân Hy Lạp thịnh trước hay dân La Mã thịnh trước.
Bà góa và giàu đó, đã không trẻ, không đẹp, cũng chẳng tài hoa gì. Sau khi được nghe lời khen rồi, ta thấy những lời trách không khó chịu lắm. Vậy có lẽ ông đã tự nghĩ: "Hãy khoan, đợi một chút.
Có một hồi mà một khách hàng chỉ trích hãng tôi như trên kia thì tôi đã phát điên rồi. Có ai xét đoán lầm lộn trước mặt thì ông tự kềm chế, để đừng hăng hái chỉ trích người đó nữa, và ông bắt đầu nói với người đó rằng trong những trường hợp khác thì ý kiến của người đó đúng, trong trường hợp này, theo ông, có lẽ hơi khác v. Các ông ấy nói có lẽ đúng.
Đợi mà làm gì? Câu chuyện người ta kể đâu có thú vị hay ho bằng câu chuyện bạn sắp kể ra? Tại sao mất thì giờ nghe chuyện con gà con kê đó? Mạnh bạo đi, cắt ngang câu người ta nói đi. Rồi tôi lại giới thiệu với ông ấy vài nhà bán len khác vì ông ấy không muốn mua giúp tôi nữa". Ngay từ hồi ít tuổi, ông đã có tài tổ chức, thấu tâm lý và chỉ huy.
Mà có lẽ bây giờ tôi vẫn còn thích nữa. Đánh bridge dễ lắm mà. Hai ngàn năm trước Thiên Chúa giáng sinh, một ông vua Ai Cập nói nhỏ với con ông như vầy: "Phải khôn khéo biết ngoại giao, con như vậy đạt được mục đích dễ dàng hơn".
Cho nên khi tự buộc tội tôi rồi thì chú đó chỉ còn mỗi một cách giữ lòng tự trọng là tỏ một thái độ khoan hồng. Lời đó đã phấn phát tôi, làm cho tôi hy vọng và gắng sức tập tành cho khá thêm lên". Nhưng tôi sẽ tin chắc rằng ông là một người giữ lời cam kết".