Khi mà ai ai cũng giật thì chúng xoắn lại, gỡ mãi không ra. Vì thế mới có nghệ sỹ ẩm thực, nghệ sỹ sân cỏ… Bạn cần làm việc, cần vận động.
Hơi tiêng tiếc không tập từ mấy tháng trước. Có ai bảo: Loanh quanh luẩn quẩn cũng là chơi. Cuộc sống vẫn luôn phải chấp nhận sự vô lí và tự lừa dối ấy để giảm những xung đột đầy rẫy, để cơm lành canh ngọt.
Giữa thế giới tân kỳ này, bạn biết gì? Để dễ dàng có một công việc kiếm kha khá? Vi tính, ngoại ngữ của bạn làng nhàng. - Tôi rất mừng vì điều ấy. Lần đầu cảm thấy rõ rệt mình bất lực khi muốn giữ danh dự trong thế giới này khi lâu nay để nó cuốn đi.
Tôi cười khùng khục trong họng. Sinh viên nộp đơn cho giáo viên, có gì là nhục. Bạn là con dơi không phải chim không phải thú mà lại là cả hai? Không chắc, quanh bạn còn nhiều phe hơn thế.
Chưa từng hỏi và chưa từng ai trả lời. Hoặc không thoát ra khỏi ý tưởng các bức tranh trước của bản thân. Không gian không quá rộng nhưng mọi vật được sắp xếp khiến người vào không cảm thấy gò bó.
Không cất đấy, làm gì được nhau. Mới dám nửa đùa nửa thật như thế. Hôm qua hứa với bác là 8 giờ vào.
Có lẽ sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ tôi mới khóc lại được như thế. Còn chúng có ý nghĩa thì đã đến thời điểm được phổ biến. Nhưng đành phải nhả ra.
Câu chuyện này tôi gửi đến bạn. Khoảng cách giữa các thế hệ trước tiên là do người đi trước tạo ra. Tôi đến lớp mới, ngồi bàn gần cuối.
Mà cần có những cá nhân nghĩ khác và hành động khác để làm nó chuyển động đi lên. Phì! Thiên tài à? Chứng minh đi! Có ngay: Mà có lóe thì rủ thằng bạn đi cùng, cho nó nhảy vào đó ngồi, gọi một chai rượu, mấy con cá nướng, rồi lấy cớ chụp nó chụp chung luôn.
Hừ, chúng tôi ngồi cạnh nhau như hai khúc gỗ. Nhưng ông cụ thì vẫn muốn sống. Mướt mồ hôi để quên đi niềm trơ cứng ở xó lớp.