Sao lại xé sách hở con. Lại đánh một canh bạc nữa. Vừa xem bạn vừa lan man với những ý nghĩ như thế.
Mặc dù đáng ra phải có một bức ảnh chụp khéo để đính kèm hình ảnh thì một số kẻ đa nghi mới không khăng khăng bạn bịa hoặc cho rằng bạn mô tả không hợp lôgic. Nhà văn hài lòng với cái giá ấy. Một số người giúp đỡ nhiều.
Đừng nhầm là chúng tôi lạnh với nhau. Là thích cái gì thì làm cái đấy. Mấy ý tứ chợt ngân nga:
Vẫn chứng nào tật nấy. Bắt đầu thời kỳ tương đối tự do, là cái lúc bay xuống xưởng sản xuất hoặc bay lên phòng thiết kế xem sáng tác hoặc ngồi uống chè. Bạn không muốn cãi lại.
Nó đem lại cho bạn cảm giác thăng hoa với những phát kiến hiếm hoi. Trước lúc bác tôi xuống, mẹ tôi lên, thì tôi xuống. Tất nhiên, sau khi ông cụ chết, ông có thể tái xuất giang hồ nếu muốn.
em đi đâu hết một đời - mà không để lại một nhời cho ai - em đi trọn vẹn rộng dài - mà không thả lại một vài cơn thơ - em đi từ lúc bấy giờ - tôi không hiểu cứ đợi chờ em đi - em đi bởi cái lẽ gì - vì ai hay chỉ là vì đi thôi - dù sao em đã đi rồi - duy còn nỗi nhớ lặng ngồi trên mi Bác đã ra tay thì bật dậy nào. Tiếp đó đến cuốn sách, đến cái cùi chỏ phải rồi mới đến cái vai phải hoặc nách của bạn.
Dường như con nào mặt cũng hớn hở như nhau (ý này lấy từ câu chuyện nho nhỏ của một người quen sơ sơ). Quả tôi có đi chơi với cậu ta thật. Rồi họ sẽ đến lúc nhận ra, với trí thông minh của mình rằng, một tài năng quá ích kỷ và kiêu hãnh sẽ mãi mãi cô đơn.
Cháu bảo: Để cho đẹp ạ. Nó tiết ra những chất tạm lãng quên hết đớn đau. Cái đêm ấy, tôi đã lao động như một người công nhân thực thụ.
Càng tuyệt vọng, xu thế ấy càng mãnh liệt. Nhưng đến lần thứ ba thứ tư điệp viên báo về thì chắc bác gái cũng thấy mình tự nhiên cho thằng nhỏ một cơ hội phạm pháp. Dù chúng ta có thể hơi tí là cười rộ lên.
Kiếm tiền cuối cùng cũng để làm gì. Sáng ra, đúng hơn là gần 12 giờ trưa, mẹ sang kéo chăn gọi dậy: Dậy ăn cơm nào. Chúng thường là những việc vô danh và ít ai để ý thống kê.