L" (viết tắt những tiếng: Sai lầm của tôi). Tôi tự nhắc đi nhắc lại câu đó và làm việc một cách rất hiệu quả, không hoảng hốt hay có cảm giác ruột rối như tơ vò nó đã làm cho tôi chết dở ở mặt trận khi xưa nữa". Thí nghiệm nhiều lần và sau cùng thấy chắc chắn rằng nếu chịu bỏ thêm chừng 5.
Nếu không, sẽ hối hận suốt đời. Nếu tôi đã không suy nghĩ kỹ rồi mới quyết định thì có lẽ tôi đã cuồng loạn vì lo sợ cả buổi chiều chúa nhật, mất ngủ đêm đó, và sáng thứ hai, xuống hãng, mặt mũi bơ phờ, hoảng sợ. Má tôi đi được ba năm thì ba tôi bị tai nạn mà mất.
Càng nghĩ lại càng hoảng sợ. Nếu ngài mắc việc không tiếp tôi được ở phòng giấy, thì xin ngài gia ơn cho tôi được hầu chuyện độ nửa giờ tại tư thất. Chúng ta đã học được bài học này: mệt nhọc thường không do công việc mà di lo lắng, bất mãn và uất hận.
Nếu bạn không ngủ được thì bắt chước ông Samuel Untermeyer: ngồi dậy đọc sách hoặc làm việc cho tới khi buồn ngủ. Ông tóm tắt hết những điều đó trong câu này: "Có muốn khổn khổ thì cứ phí công tự hỏi xem mình sướng hay khổ". Bạn ngó chung quanh sẽ thấy biết bao nhiêu công việc chưa có đủ người làm.
Tăng lương "đúp"? Không. Cả năm người tranh nhau rước dì về để đền ơn cúc dục! Họ cùng kính mến mẹ, cùng phàn nàn rằng mẹ không bao giờ ở lâu với họ. Bên chồng tôi là một gia đình biết lẽ phải và tự tín.
Một hôm đi chặt những cây sào để về chống giàn đậu, khi chất những cây sào này trên chiếc xe hơi Ford kiểu cổ xong đâu đấy, ông mở máy quay về, thì bỗng một cây sào tuột xuống gầm xe, mắc vào trục bánh lái làm chết cứng tay bánh ngay lúc xe tới một chỗ quẹo khá hẹp. Hai vợ chồng ông tưởng không sao chịu nổi cảnh từ biệt đó. Tôi giúp việc xã hội trong châu thành, làm Hội trưởng hội học sinh.
Chỉ có 7 % nhận lời trong những lần mới thứ ba, thứ tư, thứ năm. Hồi 30 tuổi, tôi quyết chuyên viết tiểu thuyết. Sau cùng ông lại bác sĩ khám bệnh.
Mới rồi tôi gặp một thương gia ở Texas, đang ngùn ngụt lòng uất hận. Vậy chúng ta hãy chịu sống trong hiện tại vì ta chỉ có thể sống được trong hiện tại thôi. Họ bị đè bẹp dưới sức nặng của những lo lắng về quá khứ lẫn với tương lai.
Có lẽ tại không rao hàng rõ rằng đích xác chăng? Hay là thiếu hăng hái? Có khi ông lại quay vào tiệm đó mà nói: "Tôi trở lại không phải để cố mời ông mua xà bông đâu mà để xin ông chỉ trích tôi và khuyên tôi về cách bán hàng. Cả nhà đều được vui vẻ vì hết rảnh để lo nghĩ rồi. Kipling không kém, cũng nổi lôi đình.
Khi tôi hỏi làm sao dẹp được nỗi lo ấy, bà đáp: "Tôi bầy ra việc để làm. Rồi hoạ vô đơn chí: nhà ngân hàng ông gởi tiền cũng vỡ nợ. Như trên kia tôi đã nói, cả các nhà khoa học cũng quay về tôn giáo.