Có một phương pháp cực kỳ hiệu quả: Bạn hãy nhờ một người nào đó đóng vai người phỏng vấn, còn bạn thì tập trả lời. Sự khôi hài là một trong bốn yếu tố quan trọng để anh thu hút khán giả và cả tôi nữa. Nhưng người khách làm tôi bất ngờ nhất, không ai khác hơn là Robert Mitchum.
Vài tháng sau, tôi có mặt ở bữa tiệc theo lời mời. Anh chàng giậm chân thình thịch, cụp tay lên miệng làm loa rồi hét toáng lên: Moppo! Moppo! Về nhà ngay! Cậu… đang chết!. Anh chàng cứ hết vâng, không, rồi lại tôi không biết.
Tôi trả lời rằng tôi vẫn cứ thành thật mà thôi. Chẳng hạn đây ai cấm bạn tự trò chuyện với chính mình! (Có điều cách này chỉ nên tiến hành ở trong nhà hay ngoài vườn mà thôi. Nếu không biết rõ về người quá cố thì bạn có thể nói về những thành tựu mà ông ấy (hay bà ấy) đã đạt được.
Nếu không có dịp viết và chiêm nghiệm lại, có lẽ nhiều ý tưởng, nhiều kinh nghiệm quý báu của tôi sẽ dần mai một và bị cuốn trôi theo dòng đời hối hả. Chẳng phải trong bóng chày, chúng ta có một bảng danh sách phân loại các lỗi đó sao? Vì thế, khi lỡ phạm sai lầm bạn hãy bình tĩnh nhận trách nhiệm và khéo léo xử lý nó. Đó là tấm ảnh của anh.
Với tôi, ngôn ngữ điệu bộ cũng giống ngôn ngữ nói vậy. Giờ đây ta cũng phải biết rằng nó đã kết thúc. Trong cái không khí hoàn toàn hỗn độn sau bài phát biểu của Stengel, nghị sĩ Kefauver nói lớn: Ông Stengel, tôi không chắc là tôi đặt câu hỏi có rõ ràng hay không
Rồi ông liếc xuống bàn, vô tình thấy dòng chữ: Kings Wholesale Liquors trên một cuốn sách quảng cáo, Marshall reo lên: A ha, Larry King! Anh nghĩ thế nào? Một chàng trai trong độ tuổi hai mươi đôi khi hành động mà không ý thức được hết trách nhiệm. Thường thì ở những buổi tiệc lớn nhỏ, chúng ta sẽ gặp chí ít một hoặc vài người quen biết trước, như anh hàng xóm, cô đồng nghiệp… Điều này sẽ giúp bạn dễ dàng khơi mào một câu chuyện.
Tôi nghĩ rằng việc trò chuyện cũng giống như chơi golf, như lái xe hay làm chủ một cửa hàng. Trong chương trình mỗi tối của tôi trên đài CNN, bạn cũng thấy rằng tôi rất thích được lắng nghe các vị khách mời. Khung cảnh bạn chọn để bạn bè cùng nhau trò chuyện thì không cần quá màu mè.
Bạn biết không, sáng nào tôi cũng đứng trước gương và cười tươi rói:Chào Larry, hôm nay cậu khỏe không? Có gì vui mà cười tươi thế?. Bốn người xếp hàng rồi đo xem ai cao nhất. Tôi khởi động xe, trong lòng thấy hơi sợ và mồ hôi bắt đầu tuôn ra.
Khi xem những cuộc phỏng vấn của Barbara Walters tôi thường thấy thất vọng. Tại các phiên tòa xử án, bồi thẩm đoàn luôn chú ý kỹ đến những cử chỉ, điệu bộ của bị cáo. • Bạn có nghĩ là nhóm nhạc Redskins năm nay lại thất bại te tua nữa không?
Joe và tôi thay phiên nhau tường thuật trực tiếp trận bóng theo cách đó cho đến hết hiệp một. Chín giờ sáng, chương trình Don McNeils Breakfast Club đang được phát thanh bắt từ làn sóng của đài ABC. Đến nỗi trong một bữa tiệc trà ở Nhà Trắng, một quý bà đã nói với ông rằng: Thưa tổng thống, tôi vừa mới đánh cuộc với những người khác rằng tôi có thể làm ông nói nhiều hơn hai từ cơ đấy.