Khi bạn vừa vùng ra khỏi giấc mơ này thì đã bước vào một giấc mơ khác. Trơ ra một khoảng trống nhìn xuyên qua thấy một khu vườn rồi chếch ra cả ngoài con đường nhựa lở loét. Tôi không đuổi nó nữa.
Có thể chúng tiếp tục sống hoặc vất vả hơn hoặc khoái cảm hơn hoặc là không thích nghi, chúng chết. Dẫu không phải không có lúc buồn. Bây giờ ghép một số mảnh lại thành một miếng, gõ và tung lên mạng là một công đoạn có khi còn vất vả hơn.
Chứ cháu nhận thức được đấy ạ. Tôi nói: Cho con đi bệnh viện. Nhưng tớ hay cậu có thể vừa hiện sinh vừa yên tâm bởi chúng ta chỉ đơn thuần mạo danh nó để đỡ dằn vặt vì thói ích kỷ của mình.
Chúng như những giọt luôn hiện hữu trong nhân gian mà có người biết, có người chẳng bao giờ biết. Một người theo ngành an ninh đánh mất mong muốn góp phần làm xã hội trong lành hơn. Và bỗng khao khát nó sáng lên nhiều nữa.
Nghĩ có vẻ khúc chiết. Mãi rồi bạn mới nghĩ ra phải bịt tai lại và quả nhiên là nó dứt. Híc, đã hai năm rồi, ta vẫn là một thằng nội trợ tồi.
à còn nhớ thủa ấy tôi luôn ngồi ngay sát bảng và trong những giờ quằn quại toát mồ hôi đó có lần tôi lỡ đánh một tiếng rắm xuống lớp điều đó làm tôi còn ngượng ngập cả mấy buổi sau dù không biết có ai biết đó là tiếng rắm của tôi giữa những cô cậu học trò ngồi san sát nhau như gia súc bị tống lên xe chở đến lò mổ… Tôi sẽ không vờ bản thân tôi bệnh tật, hâm hâm (cái kiểu coi mình đầy sức hút càng chứng minh điều này), tương lai thì mờ mịt thì ai thèm mê. Đó cũng là một thứ trói buộc.
Đồ của chú toàn thứ lởm khởm quá đát. Tôi hơi chờ xem mẹ có ngã giá cao hơn không. Giữa thế giới tân kỳ này, bạn biết gì? Để dễ dàng có một công việc kiếm kha khá? Vi tính, ngoại ngữ của bạn làng nhàng.
Bác gái hơn đứt bạn về khoản ăn nói, bạn chỉ biết ngồi cạnh bà, bóp đôi vai, đôi tay gầy guộc, khô quắt. Lạ là con chó không sủa một tiếng nào. Trước mỗi đợt đội ta tấn công thì rộ lên như phong trào.
Đối xử hiền hòa với nhau nhưng đầy xao lãng với thời cuộc. Và vì thế, chúng sẽ dễ ngộ nhận trách nhiệm người với người cũng chỉ là một trò chơi, một sự ảo như bao cái ảo mà chúng tiếp xúc. Bỏ quên cả kiệt tác nung nấu.
Và càng dễ hoà vào cái từng làm họ thấy khinh bỉ và bất lực. Đồng chí ấy sẽ có khoảng nghỉ để hả hê vì câu đùa dí dỏm. Hoặc: Môn này không phải học.