Gaichanh

Dụ em nữ sinh đi dạo tranh thủ gạ làm tình đổi gió

  • #1
  • #2
  • #3
  • Người yêu càng quí chứ sao. Tuy vậy, không có nghĩa là người sáng tác hoàn toàn không có trách nhiệm gì với sự tác động từ tác phẩm của mình tới công chúng. Mẹ: Chắc con lại ghé đâu chơi chứ gì.

    Là la lá, cho đến giờ phút này, bạn có vẻ quên rồi đấy. Hoặc bác sẽ chỉ đọc một chút và gập lại ngay, bác sợ, không thèm đối diện với thứ tà mà, đại nghịch bất đạo này? Cái thứ mà bạn đã cố viết một cách bình thường, chân thật và kiềm chế nhất. Nhà cao cửa rộng, vợ đẹp, bồ xinh và ma túy nếu cần.

    Mọi người bắt đầu thấy cần xích lại gần nhau và biết tận hưởng cuộc sống. Lá rơi trên đùi em cũng sực nức hương buồn. Phừ, đã đến lúc dậy rồi, bạn chui ra khỏi chăn.

    Từ khi làm con đến làm cha mẹ rồi ông bà là những khoảng cách tuổi tác, khoảng tích lũy tri thức cho một sự giáo dục cũng như rèn luyện tốt hơn. Dù sao, đó cũng có khía cạnh của xu hướng phát triển không ngừng. Hơi buồn chán là cứ phải đến lúc khó khăn, cứ phải đến lúc nguy nan, cứ phải đến lúc nước đến chân…

    Nhiệm vụ đào tạo, bảo vệ, cứu chữa con người của giáo dục, an ninh, y tế đã không còn là mục tiêu mà mỗi công dân trong ngành hướng tới. Phòng hai đứa không kiếm đâu ra một cái lược. Chúng ta cùng bắt chước nhau và vô thức tốt hơn từ đó.

    Ngồi vào bàn cả ngày cũng nhức cơ. Nhưng em thèm được khỏe lại. Tôi không đòi hỏi gì cho mình, không than vãn về nỗi khổ đau của mình; nhưng khi tôi vẫn chẳng gột rửa được cái cội nguồn chia sẻ và đùm bọc của con người, dù có là một thằng đàn ông bất khuất, tôi vẫn là một kẻ hèn…

    Bạn nhận ra viết những gì cho bình dân, để cụ thể và hấp dẫn (cả những người có nhận thức cao) còn khó hơn cái khác nhiều. Dù sao họ vẫn là bố mẹ tôi dù họ không đặt niềm tin vào tôi (dẫu một đứa con bao giờ cũng khao khát điều đó). Tôi biết, sự muốn mới này mới hơi sự muốn mới trước đó, trong tôi.

    Nhưng chuyện sẽ hay đấy, đâu chỉ có dở òm như đoạn vớ vẩn này. Từ đó có thể suy ra thế giới hơn 6 tỷ người được điều hành vận mệnh chỉ bởi độ vài ngàn, vài chục ngàn người. Cái đồng hồ cát nó không đứng yên vĩnh viễn để mặt thiện hoặc mặt ác bị úp xuống và trở thành thuộc tính vĩnh cửu khi cát chảy xuống hết.

    Đây là một sự tham lam. Mà tôi đã làm gì có những cái đó. Tôi không có nghị lực.

    Khi họ coi bạn là một đứa trẻ con thì thật khó thở nếu cứ giữ bộ mặt đạo mạo làm gì cũng quang minh chính đại của một quân tử. Đó là những ý nghĩ từng diễn ra và không chắc sẽ thôi diễn ra. Như tôi bắt một con Dã Tràng ở bờ biển Việt Nam thả sang một bờ biển khác ở Châu Phi.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap