- Tôi biết ông sợ làm tổn thương đến vợ ông. Các cái bộ phận trong não chắc là cơ sở vật chất của tinh thần, ý thức. Mọi người dưới nhà vẫn gọi: Ngheo! Ngheo!
Những con đường sẽ đi đến đâu? Nhiều người đã đang và sẽ hỏi thế. Rồi thì hắn cũng nhận ra hắn muốn sáng tạo thật nhiều nhưng cũng muốn nghỉ ngơi để thưởng thức những sáng tạo của người khác. Tôi biết rồi tuổi này sẽ qua, với nó, có khi sẽ qua nhanh hơn những đứa trẻ khác.
Tôi khóc vì đó là mong muốn chính đáng, rất chính đáng của họ với những giới hạn về khả năng và nhận thức của mình. Mẹ: Cháu ở dưới này có ngoan không bác? Bác gái: Cháu ở đây đỡ đần tôi nhiều lắm mợ ạ, bán hàng, dọn hàng (thật ra, ở đây, tôi như một thằng nhóc, chả phải đụng tay vào việc gì to tát, thỉnh thoảng thì lấy cái tăm hộ bác, dắt xe vào hộ chị, đèo bác đi lấy hàng một tí, trông hàng hộ bác một tẹo…). Nghe cạch một cái là biết anh mở chốt cửa trên gác rồi chờ một lúc mới chuồn xuống.
Tôi bảo chỗ than này hôm qua em đến đã thấy. Lại chơi vào lúc đau đầu thì thật ngốc. Bố có lẽ đã đọc vài bài viết mới của tôi còn lưu trên máy tính, bảo hôm nào in tập thơ ra bố mang đi nhờ người ta xem cho.
Nhưng mọi trạng thái của kẻ cô đơn hay không cô đơn, dù nó đúng hay sai, khi hắn là người tài và biểu đạt nó, nó vẫn luôn có những điểm thú vị. Có điều bác che bóng khéo quá, cứ câu giờ cho đến hết trận đấu thì thôi. Bạn thấy thế nào? Bạn có đang bị ám sát không? Hôm nay, tôi phá lệ một chút, bỏ học, nằm viết.
Ông yên tâm, việc này không hề phạm pháp. Còn sau khoái cảm của hạnh phúc là nhẹ nhõm. Bạn thích bác trai và sự hoà hợp của hai người ở những thời điểm như thế.
Bây giờ bác đang trăm mối lo. Với người không quá lo về thực phẩm thì đánh mạnh vào nhu cầu hưởng thụ. Chuyển sang máy mát xa.
Hồi lâu, nàng bảo: Anh có chuyện buồn gì thế?. Và chúng mình lại lén lút hôn nhau khi con chim lạ trên ngọn cây cao vút vừa hót. Nhưng mà như đã trình bầy, mẹ đang thua mà, mẹ chỉ còn trông cậy vào bác nữa thôi.
Sợ không trả được? Không phải. Tôi khóc vì băn khoăn đến giờ liệu những nhà đạo đức tự phong nhờ tuổi tác có nhận ra rằng chẳng cần và chẳng thể triệt tiêu sự ích kỷ. Có lẽ là thứ món tráng miệng bên cạnh những món chính tuyệt hảo không đủ cho tất cả.
Đời sống luôn cần những sự dung hòa. Tại sao lại phải có cảm giác anh đang sến? Đôi lúc cũng cần thay đổi trạng thái như vậy giữa cuộc sống đầy cục cằn này. Mặc quần đùi ra đường lạnh.