Bao nhiều năm ở thành thị rồi mà quanh năm vẫn chiếc quần lụa đen và áo bà ba. Tôi e rồi lại nằm nướng đến tận chiều. Chuyện học hành vừa qua là do con sức khỏe yếu, với lại ham chơi vi tính.
Trong khoảng thời gian ấy, tôi vẫn đến lớp, thỉnh thoảng nghỉ một tiết thấy không ai thông báo gì. Chơi là lừa tất cả mà khiến họ tin, là tin tất cả dù họ luôn lừa, là khiến họ cảm thấy bị lừa bị hoang mang dù họ phải tin. Họ xích lại gần nhau trong mối quan hệ đồng nghiệp, bè bạn.
Ông chú em bố được trao quyền lãnh đạo khâu tổ chức đám cưới. Trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt. Vì tôi là kẻ chẳng đáng tự hào gì.
Mẹ tôi nói chuyện với một người phụ nữ về thủ tục tiếp nhận tôi. Dù tuổi thọ trung bình cứ ngày càng tăng. Qua bao nhiêu mệt mỏi, đây là lúc để nghỉ ngơi.
Tôi muốn ông giết chết ông cụ nhà tôi. Nếu sớm hủy hoại là có tội với sức sáng tạo của mình. Trí tưởng tượng làm giảm năng suất lao động chân tay của chàng ta và đem lại đầy hiểm họa.
Rau còn già, thịt còn dai nữa chứ. Thế thì là thiên tài thế nào được. Ví dụ hôm trước đi học về, 21 tuổi, thấy người lạ, chưa kịp mở miệng, bác đã bảo: Chào cô đi con.
Dù biết điều đó khiến họ càng ngày càng cho mình đi quá giới hạn. Thôi, tôi trôi qua em rồi. Như tiếng chuông cố chui lên khỏi mặt đất.
Cho những mục đích đào thải để phát triển hoặc trục lợi. Vài lần trước, bố đưa giúp tôi, chỉ thấy phản ứng làng nhàng. Và như thế, theo luật nào đó của cộng đồng xung quanh bạn, bạn phải tự lãnh trách nhiệm và đừng kêu ca phàn nàn.
Nó tiết ra những chất tạm lãng quên hết đớn đau. Bạn lại cười một mình. Lần vỡ đầu tiên là hồi bạn chừng 6 tuổi, hạnh phúc với tuổi thơ.
Nhưng còn chỗ nào không đau nữa đâu. Nhẹ hơn thì nghe làm gì, nó bồng bột, nó trẻ dại. Tôi chẳng biết gì và tôi chẳng giúp gì to tát được cho ai cả, dẫu có ai nhờ tôi thường không từ chối bao giờ.