Tôi biết làm thế nào khi tôi muốn hít thở khí trời. Họ ngắm nhau hồi lâu. Một con lươn thì chính xác hơn.
Không hiểu sao ư? Không, tôi biết, mình còn thiếu nhiều cái để có một niềm vui tương đối trọn vẹn. Thà tát mình còn hơn. Nó chứa đựng nhiều trạng thái, giai đoạn, nhiều cuộc đấu tranh đủ loại.
Mùi mực, cá ba chỉ nướng, rượu trắng bay thơm phức. Từ chuyện mất xe cỏn con mà mình giao lưu được thêm một người. Mà càng không được hiểu, cái đầu càng cứng, càng bất cần.
Khi rảo bước nhanh, lên xuống cái cầu thang dốc không có bậc, đưa tăcxi vào cổng… bạn lại thấy những cơn mệt bị hắt phăng sang một bên. Bác thì biết bạn viết nhưng chưa đọc gì bạn viết cả. Đằng này… Mẹ kiếp! Sao mà mình bình thản quá.
Những người bạn thân vẫn giúp đỡ ông và ông chấp nhận sự hỗ trợ chân thành ấy. Tôi thì đã cảm nhận như vầy về cô ta trước lúc bê đơn đến. Chẳng biết còn mấy dịp thế này.
Còn gia đình thì ai làm việc nấy, cả tôi. Cái đó làm bạn tỉnh ra. Thế đã đầy áp lực và đầy niềm mặc cảm phản bội, vô ơn rồi.
Thời gian đã dạy con người bài học yêu thương. Cũng không được đọc truyện nữa. Những thứ đáng ghét nhất.
Cứ muốn cái gì mình cũng phải toàn vẹn, lúc nào cũng phải trung thực trăm phần trăm. Lúc đó bạn cho mình quyền cởi trói cho dòng chữ ấy tung tăng trong óc. Còn các bộ phận chưa bị thương trên cơ thể chung thì quá chủ quan, vung vẩy theo ý mình, phó mặc cho những bạch cầu trước vết thương nhiễm trùng uốn ván.
Ngồi vào bàn cả ngày cũng nhức cơ. Và thế là xảy ra những thảm trạng. Để không bị làm nhục (sự tha thứ và chịu đựng của ta cũng chỉ có giới hạn).
Nhưng họ không cũ lắm. Tôi lên gác và nẩy ra cái ý định xé. Các em nhỏ nếu lỡ đọc thì không nên tự hào vì mình biết ngoáy mũi như tôi.