Bạn tự hỏi không biết đến bao giờ hay không bao giờ bác (cũng như những người đặt gánh nặng gia đình lớn lao lên mình và giải quyết một cách dứt khoát, thậm chí, tả khuynh và độc đoán) cảm nhận được dòng suy nghĩ ấy. Tôi cần làm việc, làm việc chính là sự nghỉ ngơi của tôi. Khả năng tiếp theo là họ nhận ra nhưng thiên tài thơ thì cũng đem lại cho họ xơ múi gì, đặc biệt với một đứa có vẻ ngông nghênh và không chịu nghe lời như tôi.
Ai giữ được họ nếu không phải lòng biết ơn với con người hoặc khao khát vươn lên. Rất nhiều người quen đến thăm. Về danh tiếng và giá trị.
Không, cháu không bảo bác: Biết rồi khổ lắm nói mãi đâu. Bộ ngực như trồi, như bị giật bung ra khỏi màn hình. Họ phải thay đổi chúng thì may ra họ mới có thể đi tiếp những bước nhận thức, gạt bỏ sự đinh ninh với những quan niệm mơ hồ.
- Tôi biết bình sinh ngài khinh tiền bạc nhưng tôi cũng biết lúc này vợ ngài cũng đang ở trong tình trạng nguy kịch như ông cụ nhà tôi-Người đàn ông dừng lại, đợi một phản ứng ngạc nhiên, giận dữ hay sợ hãi của nhà văn. Thế thì là thiên tài thế nào được. Nếu giả thuyết đó sai thì coi như đây là một bài toán giải hỏng ngay từ đầu.
Vừa gỡ xong mối này lại rối mối kia. Nhìn bạn lặng lẽ, ít ai biết bạn có một tuổi thơ hiếu động và đầy kỷ niệm. Dù sao nó cũng được tổ chức cả một cuộc thi đặt tên trên báo.
Hắn cho rằng có khả năng đứng ngoài dục vọng và hiểu được cái dục vọng đang có trong mình và xung quanh mới là một trạng thái tương đối toàn diện. Hai lần đại bác bên dưới bắn ngược lên: Khẩn trương lên nào. Họ không bị đòi hỏi làm những người mở đường nhưng họ cần là những người dám phá bỏ sự trì trệ của mình.
Bác gái: Bác là bác lo lắm, gọi điện khắp nơi không thấy con. Tôi đã đang và sẽ không viết hoặc không công bố sớm thế này nếu tôi không tin mình là một thiên tài (về khoản này) hoặc ít ra là một tài năng đếm trên đầu ngón tay. Và bỗng khao khát nó sáng lên nhiều nữa.
Nhẹ đến độ mà tôi biết chỉ độ chục lần như thế này là tôi sẽ bay lên. Vì tôi còn rất nhiều việc phải làm. Xuống nữa đến cái cổ họng độ này đôi lúc đau rần rật.
Tán chuyện, ăn uống, đánh bài, trông xe. Từ chỗ bị cưa cụt, nảy lên những mầm xanh bụ bẫm và nõn nà. Nhưng thơ đâu có phải là một khối trọn vẹn thơ ngây.
Ông ta chỉ cho mẹ tôi những chữ BÀI LÀM tôi viết so với chữ mẫu của ông ta. Và với trí tuệ cùng được mở mang, biết đâu có thể hiểu nhau hơn. Lẳng lặng về nhà bác chờ xét xử.