Và vì thế, nó mạnh hơn. Ngọn lửa lớn làm ông ta hả hê man rợ. Đã là hội viên thì ở cả ngày cũng được, miễn là trước mười rưỡi tối, giờ đóng cửa.
Nghe có vẻ xuôi xuôi đấy, nhưng lại tòi ra lí do nữa đây: Bác đi chơi thì ai sẽ theo dõi việc họp tập và chăm sóc bạn? Những sự không tin tưởng đó cùng sự mở mang thêm tầm mắt gần đây khiến bạn hoài nghi mình thậm tệ. Mang nó, xem đá bóng mà lại hay nghĩ đâu đâu, lại lạc khỏi dòng sống hồ hởi hiếm hoi kia.
Chỉ có như vậy mới có thể vừa giữ được mình và vừa không giữ nó bằng cách trốn chạy đến nơi khác tử tế hơn. Nhà bạn có nhiều người làm trong ngành, có người nói đùa đùa thật thật: Thắng thì ai chả thích nhưng chỉ mong Việt Nam bị loại ngay từ vòng đầu. Quả thực là hôm nay cả nhà lo.
Không, đó không phải là trò luyện trí nhớ. Giai điệu ấy ngân lên thường xuyên trong lúc tôi và thằng em ngồi xem hai trận bán kết Thái Lan-Mianma, Việt Nam-Malaysia. Hoặc là im lặng vâng theo tất cả những con đường dù sai lối như một truyền thống người lớn đúng, trẻ con sai.
Mở tủ ra, thay quần áo. Hồi cháu học lớp 11, có một hôm cháu đi học xong không về nhà ngay. Với rủi ro đó, ở lại, chung sống và ráng chịu đựng sự cố chấp và định kiến của nhau cũng là một lựa chọn không tồi.
Tất nhiên là để khỏi nghe những lời khuyến khích, động viên, tôi đành nhỏm dậy. Để cháu ăn cơm xong em bảo cháu lên. Mình chẳng bao giờ phải tính toán với mình.
Dù biết điều đó khiến họ càng ngày càng cho mình đi quá giới hạn. Cháu làm bác buồn lắm (bác theo lên cầu thang). Đơn giản là vì trong lòng không còn cảm giác chắc thắng như ở những trận trước, ngay cả lúc bị gỡ hoà 3-3 khi gặp Malaysia.
Lúc hàng vắng teo ngồi rỗi mới là lúc bác buồn. Và gần như phân cách hẳn với thế giới những người lớn tuổi đã không đem lại cho họ ngọn lửa tin cậy thắp sáng cái bấc cồn cào vô hình trong lòng. Này, mày bóc cho chú bao thuốc.
Họ sẽ luôn phải cúi đầu. Nó đem lại cho bạn cảm giác thăng hoa với những phát kiến hiếm hoi. Và gần như phân cách hẳn với thế giới những người lớn tuổi đã không đem lại cho họ ngọn lửa tin cậy thắp sáng cái bấc cồn cào vô hình trong lòng.
Buồn là trót lợi dụng cái tiếng thiên tài để bắt mình phải vượt qua. Nhưng lần này, lần rất lâu rồi nước mắt tôi mới được thánh thót rơi như vậy, tôi không thấy thế nữa. Và có thể kiếm ra tiền từ công việc ấy.