Đó là lẽ sống của anh và em không được từ chối nếu không muốn làm anh bị tổn thương, em yêu ạ. Để xem lực lượng công an nhân dân đối xử với quần chúng thế nào. Tôi sẽ không đề cập chi tiết khả năng ngộ nhận ở đây vì nếu thế, những điều tôi viết không có giá trị một thiên tài kể sơ sơ về cái xảy ra trong và ngoài mình.
Để ngòi bút của anh bớt đớn đau. Bị người lạ cười vì sự ngơ ngác khi anh tin là mình tương đối thông minh và biết thích ứng, cũng bứt rứt lắm chứ. Nhưng tao, à tớ, à không, tao cũng đang chơi.
Nhưng cái chính là hai đứa phải tự biết liệu… O. Tôi như một con thú bị bầy đàn xua đuổi vì không ăn thịt. Tất nhiên tôi biết có thể tôi đánh giá thấp trí tuệ và lòng bao dung của họ.
Hắn chuộng một cuộc sống bình thản hơn. Không biết thì khó trách. Hôm qua hứa với bác là 8 giờ vào.
Nhưng chắc mẹ biết chuyện, lại đòi dắt tôi đến nhà ông ta. Đòi hỏi một sự hy sinh và đùm bọc lẫn nhau ngay lập tức trong cả một cộng đồng con người lây nhiễm sự vị kỷ, sức ì và thiếu niềm tin mãn tính là một điều viển vông. Bạn cảm thấy đau nhưng cuộc sống và chính bản thân bạn buộc bạn phải xuyên thủng nó.
Và sự vất vả, bệnh tật của họ nữa. - Rất tiếc là không thể, thưa ông. Và cũng không làm ấm lòng những đứa trẻ ngoan.
Lại không đủ minh mẫn để xử lí những vụ tiếp theo. Như những giọt nước giam mình trong tủ lạnh. Đơn giản bạn chỉ viết ra cái cảm giác và sự xoay xở với đời sống quanh bạn.
Kẻ bất tài sẽ khóc lóc, than thở. Thưa các chú, đó không phải chuyện tôi bận tâm. Đến lúc này chúng ta sẽ đều hy vọng những người đó thiện.
Nhưng bạn lắc đầu và bảo đó chưa chắc đã phải nghệ thuật. Nhưng nó có giá trị khi ở giữa khoảng hư vô đến hư vô, nó đã ma sát với đời sống của các hạt bụi khác. Có lần thủa bé, bực thằng em, bạn cầm cái vợt bóng bàn bằng gỗ, giáng thẳng cái sống vợt vào đầu nó.
Nhưng sao lòng tôi không hồi hộp, mong chờ. Kẻo mọi người lại trách đi công tác mà không mang gì về. Hai tiếng nghệ sỹ nghe cứ ngường ngượng thế nào.