Bác lại thúc: Tác phong nhanh nhẹn nào. Cũng chẳng nhớ được nhiều. Người bảo người là ác.
Cái nơi mà mấy tháng trước mẹ đã rủ nhưng tôi không đi. Ôi! Những tiếng còi xe. Tôi không khó chịu, cũng chẳng động lòng.
Trăng bảo: Trong vô số bóng trăng dưới các đại dương, ao hồ, vũng nước, đất liền, cửa sổ, mái nhà, tán lá… cái nào là bóng thật của ta? Cuội bảo: Đồ ngốc! Trăng bảo: Tại sao? Cuội bảo: Đồ ngốc! Ta mà biết ta đã không bảo cô ngốc. Mà cũng là bỏ ngoài tai, ngoài mắt, ngoài xúc giác tất cả. Bác lại bảo: Cấm tiệt đi đá bóng.
Phải có luật để người ta không tha hồ sát thương nhau. Xã hội không thể lành mạnh hơn, đẹp hơn hoặc dũng cảm hơn nếu điều đó không khởi nguồn dần từ những gia đình. Cái vực của sự hỗn độn.
Không háo hức khi bước vào và không nuối tiếc khi bước ra. Chỉ có nó mới biết những gì nó để rơi là gì. Dù sao cũng có lẽ là một phần của truyền thống.
Lâu lâu, nhà đạo đức thấy đời sống đạo đức cực khổ lại cứng nhắc lắm nên muốn sớm vứt bỏ hết để ra đi, đâm ra ngấm ngầm mê hiện sinh. Đó là những kẻ có bộ óc lãnh đạo siêu việt. Bây giờ bạn chỉ dừng lại ở một số nhân vật.
Chúng xèo xèo sền sệt. Bằng những nấc thang nhận thức mà bạn mày mò. Đúng là thân làm tội đời!
Và rồi họ thả xe tôi ra. Cái đó, chúng đưa ra không khó. Bố là người nói với tôi câu Đi giữa đường thấy tiếng chó sủa đã quay lại thì chẳng làm được trò trống gì.
Tôi hơi ngại sau cái kẹo là một sự thân quen. Tôi đốt chút, chả hả hê gì. Chú công an hay cảnh sát gì đó bảo: Đó là chuyện của cậu.
Mẹ lật cuốn sách lên, nó được đổi tư thế, càng cháy tợn. Để từ đó, không có sự coi thường lẫn nhau một cách chung chung giữa các thế hệ. Tôi bắt đầu tập, mỗi máy thử một tí.