Vậy xin bạn để tôi kể phương pháp mà ông Willis H. Bãi sa mạc không thay đổi, những người da đỏ cũng vậy. Thình lình tôi nẩy ra cái ý nên làm như mình thích công việc, dù thiệt tâm mình ghét nó.
Đại tướng Grant còn gặp một cảnh chua cay hơn nữa. Ông khổ công tra cứu đến nỗi chẳng thấy mấy lúc ông đã có thể diễn thuyệt và thảo luận về những vấn đề đó, dù không lúc nào ông rời chiếc ghế có bánh xe. Nhưng tôi đã kiếm được hai cái nầy nó giúp tôi đứng dang ra xa vấn đề của tôi, để xét những sự kiện một cách sáng suốt và khách quan.
Trước kia tôi kiếm 20. Và tôi đã chết điếng thật, nếu không có sẵm một phương pháp nhất định để giải quyết những nỗi khó khăn. Nhưng cháu nằng nặc đòi cho kỳ được.
Nhưng về sau mỗi ngày một bớt. Mà chưa chắc gì họ đã thành công. Muốn vậy chỉ cần thay đổi thái độ tinh thần, đừng đau đớn lo sợ nữa mà hãy hăng hái đấu tranh".
Xin bạn hãy đọc câu chuyện dưới đây do ông Charles Robert, một nhà cố vấn tài chánh kể lại: Ở chỗ kiếm được ít huê hồng quá, không xứng với công vất vả đi chào khách. Lời đó bây giờ cũng vẫn đúng như 18 thế kỷ trước, khi Marc Aurele viết, lần đầu tiên trong cuốn Trầm tư của ngài: "Tinh thần ta ra sao thì đời ta như vậy".
Bà rụt rè ngỏ ý đó với người bán hạt dẻ ngào đường [41]. Mỗi lần chỉ làm một việc thôi. Đã bao giờ bạn có ý nghĩ cảm ơn Chúa đã cho bạn rửa bát, ngắm một nắm bọt xà bông và say sưa nhìn một đoàn chim bay dưới tuyết không? Chắc là không, phải chăng bạn? Nếu vậy bạn đáng tự lấy làm hổ thẹn.
Từ khắp nước Mỹ, những nhà thông thái ùa tới châu thành Chicago để được nục kích việc ấy. Những nhà chuyên môn nguyền rủa, đưa tôi ra bêu rếu trước công chúng. Tôi xin nhắc bạn: Câu đó khuyên đừng "lo" tới ngày mai chứ không phải là đừng "nghĩ".
Ông John Palmer ở số 30 Đại lộ Paterson, tỉnh New Jersey, đã thuật với tôi rằng: Thế là lời qua tiếng lại, không khí Vermont hoá ra khó thở, u ám. Thế rồi họ kiện nhau và cho tới chết không thèm nói với nhau nửa lời.
Smith làm Thống đốc Nữu Ước, tôi thấy khi ông đứng trước sự công kích của đối phương trên trường chính trị đã đối phó bằng cách lặp đi lặp lại mỗi một câu này: "Chúng ta hãy coi chừng những con số. Vì trời sắp rạng đông, chúng tôi cho tàu lặn xuống để tấn công. Tôi tưởng trở về nghề cũ như vậy sẽ bớt ưu phiền, tinh thần sẽ phấn khởi lên được; song tôi gần như không chịu nổi cảnh thui thủi một mình trên đường và trong quán trọ.
Tôi làm gì lúc ấy? Tôi hay tin chiều thứ Bảy. Sau cùng bận việc và hăng hái quá, tôi quên hết bệnh tật, ra khỏi giường đến ngồi ở bàn. "Tôi đã theo triết lý đó từ ngày ấy.