Tôi đáp: "Không hại, má con mình ngủ thêm chút nữa". Và nếu không trị ngay, thì người bệnh có thể chết được như tự thiêu vậy. Đừng bao giờ buồn phiền về lòng bạc bẽo của con người.
Chúng tôi bàn về những tai hại của lo lắng và bác sĩ nói: "Bảy chục phần trăm bệnh nhân đi tìm bác sĩ đều có thể tự chữa hết bệnh nếu bỏ được nỗi lo lắng và sợ sệt. Vì đã quen, tôi ngủ trên lưng ngựa mà không sao hết. Nghe lời tôi khen, người ấy nhớ lại vẻ đẹp của con vật".
Ở trường tôi không bao giờ khóc hết, nhưng về nhà tôi thì sụt sùi kể lể. Chúng ta có nhiều khả năng mà không bao giờ ta dùng tới". Rồi y trở lại phản ông, tố cáo ông, nói xấu ông, người đã cứu y khỏi khám.
Ta biết rõ ta hiện đứng đâu. Chúng tôi đề phòng rất cẩn thận không cho các con cháu lại chỗ đông người, không cho chúng đi học, đi coi hát bóng. Tại sao phải đợi tới khi thất vọng? Tại sao không tụng niệm để hoán cải năng lực của ta mỗi ngày? Tại sao cứ đợi tới chủ nhật?
Vì tôi chịu khó và vui vẻ giúp đỡ người khác cho nên hết lo lắng và ưu phiần. "Khổ trí vì thấy một đống công việc bó buộc phải làm gấp cho xong, nội trong ngày". Mà chúng tôi bị tấn công ở dưới sâu chỉ già nửa con số sau một chút.
Bạn có giống họ không? Có thể được lắm. Ông nói với tôi rằng kinh nghiệm ấy có ích cho ông hơn một năm học ở Đại học đường Harward và giúp ông phát triển một đức tính để thành công là đức tự tín. Bây giờ tôi đã hết nợ, gia đình vui vẻ, ba đứa con điều ngoan ngoãn, tạo được căn nhà, sắm được chiếc xe mới và có một số tiền bảo hiểm nhân mạng là 25.
Mà chúng tôi bị tấn công ở dưới sâu chỉ già nửa con số sau một chút. Mà dù có đâm xuống hố nữa thì theo luật trung bình chúng ta cũng không bị thương". Nhưng lời khuyên của tôi như nước đổ lá khoai.
Tình thế bề ngoài của tôi cũng như trong những tuần thất bại trước, nhưng trong thâm tâm tôi có một sự thay đổi quan hệ. Quy tắc 6: Bảo hiểm về bệnh tật, hoả hoạn và tai nạn bất thường khác Mặt tôi vừa toạc vừa sưng, mắt tôi gần nhắm nghiền lại.
Luôn luôn má tôi bảo phải "ăn chắc mặc dầy". Tôi cũng muốn các vị độc giả cuốn này xâm lên ngực câu: "Những nhà kinh doanh không biết thắng ưu sầu sẽ chết sớm". Ở trường tôi không bao giờ khóc hết, nhưng về nhà tôi thì sụt sùi kể lể.
Thế thì nếu nên lo lắng, ta lo bị ung thư còn có lý hơn là lo bị sét đánh hoặc chôn sống. Howell, giám đốc một ngân hàng ở Wall Street, tự sửa lỗi ra sao. Tôi sẽ an phận về gia đình, công việc và số mạng.