Gaichanh

Em gái đang đọc sách bị anh trai mở nhạc làm phiền

  • #1
  • #2
  • #3
  • Tôi biết điều đó nên chưa bao giờ tôi khinh ghét họ. Bạn cần trả công và cả tự do. Nhà hiện sinh coi mỗi thời khắc là một đời sống hết mình, sống luôn ở thì hiện tại.

    Ban đầu giận bố mẹ làm tôi nhục. Và họ vẫn không có cảm giác về những cơn đau của tôi khi ngồi trên giảng đường. Tôi lẳng lặng ra về.

    Tôi khóc vì tôi thông minh nhưng không phải thông minh kiệt xuất, không có trí nhớ phi thường. Còn nếu không biết gì, cứ để bà già yên tâm với công việc của bà ấy. Nhưng thường thì bạn không chiến thắng nổi cảm giác chán ngán.

    Trước khi kể thì bạn làm một số động tác miêu tả để xác định mình đã tỉnh táo. Nói hay hoặc đúng không mà thôi. Cô giúp việc bảo mẹ anh dặn vào bác, bác phải vào viện.

    Khóc sau hoặc trước mỗi chu kỳ lột xác. Xung quanh chỉ có đổ nát. Luyện trí nhớ là như vầy: Nhìn một lượt cái bàn.

    Cái vỏ kẹo bé tí, sân vận động đằng nào chả phải quét dọn. Câu này (nếu là của ông Phật) thấy hẹp nhất (trong những câu minh triết từng biết). Những cái đó có quên đâu mà phải nhớ.

    Nhà văn nhìn vào mắt nàng. Còn bao nhiêu cái để khám phá. Tại sao lúc nào bạn cũng có thể chết mà không ai biết nhỉ.

    Em thấy anh cũng tội nghiệp như cô bé ấy. Bằng cách hy sinh cho nó và để nó tự nhận ra điều ấy. Tôi ngồi trên nó, đút tay vào túi và nhìn ra xa xăm.

    Bạn hiểu giới hạn khả năng nhận thức của bố mẹ. Bên trái là những ô cửa kính mà bên trong có những bàn ăn, người ăn và ánh đèn vàng ấm cúng. Ở Tây hay ở Ta đều thế cả.

    Và chúng còn được chăm sóc kỹ hơn. Giải trình thế nào đây? Biển số xe không còn nhớ. Vậy thôi, bạn sống bình thường.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap