Câu chuyện trên nghe có vẻ khó tin nhưng đó hoàn toàn là sự thật. Nhạy bén đặt ra những câu hỏi thú vị. Nhà văn Mark Twain từng viết rằng: Sự khác nhau giữa từ gần đúng và từ đúng thật sự là một khoảng cách lớn.
Chẳng hạn như việc tặng quà. Nhất là đừng bao giờ để người khác nghĩ rằng bạn không muốn nói chuyện với họ. Tất cả chúng ta đều có ông bà, cha mẹ.
Thêm nữa cũng nhờ một chút hài hước. Cuomo hoàn toàn có thể chọn một đề tài nói an toàn và nhẹ nhàng hơn. Làm sao hết run đây? Cách hay nhất là bạn cứ nghĩ rằng cái người đối diện ấy, họ cũng… run như mình thôi.
Trái lại, một chủ tọa mà nói dông dài, hoặc để cho ai đó nói dông dài thì sẽ thất bại ngay. Nhưng đáng tiếc đó chỉ là vai diễn trên sân khấu… Những câu hỏi giả định kiểu này thì chẳng bao giờ giới hạn đề tài lẫn số lượng.
Quan trọng là ta có cố gắng cải thiện nó hay không mà thôi. Dĩ nhiên trước tiên bạn nên biết một vài nguyên tắc cơ bản. Đừng nên nói những gì quá khích, hãy để giác quan thường xuyên mách bảo bạn rằng: im lặng có tốt hơn không.
Việc dùng từ chính xác phần nào thể hiện trình độ hay quan điểm của người nói đối với xã hội nói chung. Tuy không phải là chuyên gia nhưng tôi đã từng trải qua kinh nghiệm này: Bạn biết không, tôi đã tự nghiệm ra điều này: Tôi chẳng bao giờ học được cái gì khi tôi đang nói.
Mitchum ngoài đời là một người như thế sao? Trên sân khấu, anh là người hùng John Wayne trừ gian diệt bạo, dũng mãnh và sắc sảo. Những giá trị từ quá khứ không phải là sai, đơn giản là nó không còn phù hợp nữa ở thời kỳ mới, thế thôi. Nhưng có thể một lúc nào đó, ta lại rơi vào một tình huống mà tốt nhất nên… nói một cách mơ hồ.
Ông có thể nói huyên thuyên không ngớt từ việc kinh doanh đến những bài hát đang được yêu thích hay về bóng chày. Cho tới giờ tôi cũng không nhớ hết hôm đó chúng tôi đã bình luận bao nhiêu sự kiện. Đâu là đội Bills? Đâu là đội Dolphins? Chữ số trên áo của họ thì hoàn toàn mù tịt.
Tôi đảm bảo nếu cố công tập luyện, bạn sẽ trang bị được cho mình một khả năng nói hoàn hảo. Nên nhớ sự cởi mở và lòng nhiệt tình giống như một con đường hai chiều. Và tôi biết ai ở tình huống như tôi cũng vậy.
Ngày trước gọi dân nô lệ da đen, ngày nay phải dùng là người Mỹ gốc Phi (African American). Bạn biết không, tôi đã tự nghiệm ra điều này: Tôi chẳng bao giờ học được cái gì khi tôi đang nói. Dù là người nổi tiếng, cũng đừng cho rằng mọi khán giả đều biết bạn.