Gobe, một trong những vị trưởng ban y tế sở Hoả xa Santa Fé. Điều mà ông sợ nhất đã xảy ra! Nỗi cô đơn của lòng tôi tự nhiên biến mất.
Bốn mươi hai năm sau, một đêm xuân ấm áp, trong khi trăm bông đua nở giữa sân trường, William Osler diễn thuyết trước sinh viên Đại học Yale đã nói rằng, thiên hạ đã lầm khi bảo một người như ông, làm giáo sư tại bốn trường Đại học và viết một cuốn sách nổi danh, tất phải có "bộ óc dị thường". Sau hai đêm suy nghĩ như vậy, tôi bình tĩnh lại và ngủ được, cả trong lúc bom địch dội như mưa nữa!". Nửa đêm về nhà, tôi mệt mỏi đến nỗi vừa lăn xuống giường được vài giây đã thiếp đi rồi.
Mắt cô bỗng sáng ngời, tinh thần cô bừng tỉnh liền. Kẻ tội phạm vừa trồng bông vừa hát đó đã tỏ ra có nhiều lương tri hơn nhiều người trong bọn chúng ta. 000 mỹ kim huê hồng và nổi danh là tay bán dạo kiếm được nhiều tiền hạng nhất hồi ấy.
Vậy muốn trừ tật lo lắng xin bạn theo nguyên tắc thứ nhất này: Bạn muốn biết một phương pháp chắc chắn để giải quyết những tình thế rắc rối - một thuật mà bạn có thể dùng ngay bây giờ, trước khi đọc những chương sau. Bác sĩ về khoa thần kinh nào cũng phải công nhận rằng sự mệt mỏi sẽ giảm sức chịu đựng của bạn khi bị xúc động, sợ hãi hay ưu tư.
Bạn và tôi, ngay trong lúc này đây, chúng ta đứng tại chỗ hai cái vô tận gặp nhau: cái dĩ vãng mênh mông có từ thời khai thiên lập địa và cái tương lai nó bắt đầu từ tiếng cuối cùng mà tôi mới thốt. Người ta càng chỉ trích, ông lại càng công nhiên tỏ ra không cần. Khi thấy mệt, nên nằm sấp xuống sàn và cố vươn người ra cho thật dài.
Anh hoàng George V cho đóng khuôn câu này rồi treo trên tường trong thư viện của ngài cung điện Buckingham: "Xin ai hãy khuyên tôi đừng đòi ông trăng trên trời hoặc bất bình về một tình thế không sao cứu vãn được nữa". Má tôi đi được ba năm thì ba tôi bị tai nạn mà mất. Một cách trị bệnh mất ngủ vào hạng nhất là vận động cơ thể mệt đi, như: làm vườn, bơi lội, chơi các môn thể thao, hoặc làm một công việc nặng nhọc.
Tôi hăng hái rảo bước lại phòng một khách hàng. Mới đầu tôi cho người ở gái thôi và tự làm hết việc trong nhà cho khỏi ngồi không. Ai nấy đang vui, bỗng buồn bã, lẳng lặng gật đầu.
Lòng biết ơn thì như bông hồng, phải trồng trọt, tưới bón, nâng niu, nắng che gió chống. "Không có thời gian để lo lắng!" Chính ông Winston Churrchill cũng nói vậy khi ông làm việc 18 giờ một ngày trong những tháng nguy kịch nhất hồi chiến tranh. Hết, hết, hết! Bởi vậy tôi chịu đựng không nổi mới leo lên xe, lái ra phía sông, nhất quyết trút hết nợ đời.
Tôi đã dùng 30 vạn Mỹ kim làm vốn mà chẳng thu được một xu nhỏ lời. Ban đầu có khó thiệt, song tôi gắng sức tỏ ra dễ dãi, vui vẻ và như vậy chẳng những dễ chịu cho gia đình mà cả cho tôi nữa. Bỗng nhiên, ông Brandwine đứng phắt dậy, gạt chai sữa cho rơi mạnh vào chậu sứ rửa tay mà la lớn lên rằng: "Đừng có than tiếc chỗ sữa đổ" [16].
Tôi lấy làm nhục nhã, xấu hổ tới nỗi nhiều đêm nằm thổn thức. Tôi thấy rằng hỏi thăm họ vậy thì họ tươi cười vui vẻ. Dưới đây là chuyện thiệt do ông kể cho tôi nghe.