Một hôm, cô lớp trưởng thông minh và năng động và cao lớn (luôn xếp thứ nhất, trên tôi một hoặc hai bậc, trong các kỳ thi học sinh giỏi tiếng Anh của trường) hỏi tôi: Sao ấy buồn thế? Tôi đáp: Buồn ngủ. Bao giờ thì xong? Không bao giờ? Không rõ. Thanh minh rồi họ lại quên ngay.
Trơ ra một khoảng trống nhìn xuyên qua thấy một khu vườn rồi chếch ra cả ngoài con đường nhựa lở loét. (Cái ý tưởng trước đó là con mèo trong tivi câu cá trong bồn đời). Hừ, chúng tôi ngồi cạnh nhau như hai khúc gỗ.
Có một thằng bạn đùa cô ấy: Ấy khôn đến quắt cả người lại. Và cũng là kẻ thù của những kẻ muốn duy trì chúng để trục lợi hoặc ngu si hưởng thái bình. Câu chuyện đó là của phương Tây, cách đây hàng thế kỷ và có ý nghĩa khác.
Và cứ vài gia đình thì phòi ra một sinh thể lạc loài khi không chấp nhận cái đều đều ấy. Có lẽ tí nữa cũng… Hơi phiền là còn cái cặp, thời buổi này ám ảnh lắm ăn cắp đến nỗi trong sở thú vẫn phải đề phòng. Ta khát, ta muốn uống cạn sự lương thiện trong con người mình để có thể phá phách.
Có lẽ là phim hình sự. Cười vui cho dễ sống. Vì thế mà bên cạnh việc muốn đổi gió và tập điều độ, tôi hơi bực, tôi đi.
Sẽ là đê tiện khi đòi hỏi lòng bao dung cho sự kém cỏi trong nghệ thuật. 5 phút, 10 phút, 15 phút… Tôi cứ nghĩ miên man… Và càng khao khát chứng minh cách sống mình lựa chọn là hiệu quả trong một xã hội chỉ công nhận con người bằng hiệu quả có thể trông thấy (chỉ với tầm nhận thức trung bình).
Nhưng tôi vẫn tin chúng ta có một lượng cái thiện cần thiết. Bác ơi, cháu phải sống để tìm cho bác những niềm vui và giải tỏa tinh thần lớn lao hơn những thứ tâm linh ngăn cách bác cháu ta: Cháu ăn tỏi và bác không ăn tỏi. Xu thế hiện sinh là minh chứng rõ rệt nhất cho điều đó.
Lại đến lúc thay băng và họ lại lùa hết người thân bệnh nhân ra. Sau khi ngáp chừng ba cái trở lên. Vùng dậy, trợn trừng, bạn hát:
Cái ghế đá này cũng buồn lây. Tôi đỗ đại học, không tính điểm cộng do bác chuyển hộ khẩu cho từ Hà Nội về khu vực ưu tiên thì thừa ra năm điểm rưỡi. Tôi muốn đâm vào đâu đó.
Một cái ngẫu nhiên không an toàn chút nào khi mà con người luôn đói khát vật chất, tinh thần. Là một đứa trẻ cũng đầy kiêu hãnh và dễ bị tổn thương, bạn từng hiền nhưng rất cục tính. Tôi có một người chị họ ngoại nữa, cũng trạc tuổi chúng tôi.