Bức thư thường lắm, phải không? Vậy mà nó "mầu nhiệm" lạ lùng. Thấy ông Adamson chăm chú nghe, ông hăng hái tả những đêm thí nghiệm các tấm kính chụp hình, sau khi đã vất vả cả ngày ở phòng giấy, chỉ chợp mắt được một chút trong khi đợi các chất hóa học ngấm. Nói chung thì loài người sống mà bỏ phí ít nhiều khả năng lắm.
Chị Nellie muốn xứng đáng với lời khen của bà chủ. và ta nên thi hành những phương pháp của đại tá House. Con Cún hiểu rằng nếu sốt sắng qua tâm tới người, thì chỉ trong hai tháng sẽ có nhiều bạn thân hơn là hai năm kiếm đủ cách làm cho người ta phải quan tâm tới mình.
Cho nên đáng lẽ buộc tội anh, tôi định thay đổi thái độ mà khoan hồng với anh và tôi đã thành công rực rỡ. Sau: khi tôi ngừng nói, hai người bán hàng kia bày lý lẽ của họ ra thì ông bênh tôi mà bẻ lý lẽ của họ. Tại sao người khác quan tâm tới bạn trong khi bạn không quan tâm tới người ta trước? Xin bạn cầm cây viết chì và trả lời câu hỏi đó trong hàng bỏ trắng dưới này.
Có khi cháy lan rộng, đến nỗi phải kêu lính chữa lửa tới. Nhưng còn chính tội nhân, Crowley, y tự xét y ra sao? Muốn biét, bạn hãy đọc hàng sau này mà y vừa chống cự với lính vừa viết để lại cho đời "Dưới lớp áp này, trái tim ta đập, chán ngán, nhưng thương người, không muốn làm hại một ai hết". Chiến thuật vô hại đó luôn luôn có kết quả.
Nhà kỹ nghệ giữ lời hứa và tòa nhà cất xong đúng hẹn. Viên Giám đốc khám Sing Sing, ông Lawes, viết "ở Sing Sing, những tội nhân đều tự cho họ cũng có tâm trạng thong thường khác đời chi hết. Lời khuyến khích của bạn phải thành thật và nhân từ".
Sự đáng tiếc lần trước, chắc chắn không xảy ra nữa đâu. Và vấn đề ăn của đứa bé giải quyết được tức thì. Xí nghiệp đó vừa có nhiều khách hàng, vừa được tin cậy.
Cho nên khi hai ngàn năm trăm người thợ công ty "Bạch Xa" đình công để đòi tăng lương và quyền lập nghiệp đoàn, ông Giám đốc công ty đó là ông A. - Thôi thầy, đừng làm lớn chuyện! Bây giờ tôi chỉ cho thầy. - Thầy đưa tôi một cục phấn.
Rồi lại không tiếc lời cám ơn. Tôi ngoan ngoãn hứa sẽ vâng lời. Khi nghe ông nói cô May Alcott sanh trưởng ở miền New Hampshire, tôi buồn lắm.
Ví thử tôi đã kiếm cách tự bào chữa thì sẽ xảy ra sao? Sẽ tranh biện và rồi rút cục ra sao, bạn đã biết. Mà không có chi nuôi chúng hết. - Tại sao để chó chạy như vậy, không có xích, cũng không có đai mõm gì hết? Không biết rằng điều đó cấm sao?
Mới rồi, tôi đi nghỉ cuối tuần với ông bà Thomas. Chúng tôi khuyên nên bỏ ý muốn làm cho khách hàng tin theo mình. Thứ nhì: các bạn sẽ nhận thấy rằng khả năng của bạn làm đẹp lòng và dẫn dụ người khác sẽ nẩy nở, rực rỡ như bông đào về tiết xuân vậy.