Đây là một sự tham lam. Mặc dù bạn biết người ta viết về bất cứ cái gì không phải là vấn đề mà cốt yếu là khả năng thể hiện nó. Mà có lóe thì rủ thằng bạn đi cùng, cho nó nhảy vào đó ngồi, gọi một chai rượu, mấy con cá nướng, rồi lấy cớ chụp nó chụp chung luôn.
Bình thường ở đây là hiểu theo nghĩa lành mạnh. Sự nhai lại chỉ là trò dở tệ. Tất nhiên là không nên để điều đó xảy ra.
Bạn nhận ra viết những gì cho bình dân, để cụ thể và hấp dẫn (cả những người có nhận thức cao) còn khó hơn cái khác nhiều. Mà phần lớn vì bạn mất tự do. Hoặc khi lũ trẻ đã lớn, mọc ra những gai góc ương ngạnh và sẵn sàng làm liều, khó có thể đấm như bị bông, họ không ngại cãi vã nhau.
Vả lại khi người ta đã biết tận dụng cả cảm giác chán viết để viết thì… Tha hồ mà điền vào dấu ba chấm. Nhưng người xem lại trầm trồ: Ồ, một kỷ lục, suốt đời nó chỉ ăn canh. Nếu nó là cái xe đi mượn thì lại là một nhẽ.
Cái chính là tự mình phải làm chủ mình. Bác ơi, có một điều mà những người từng trải như ông bà, các bác, các cô chú và cha mẹ cháu đều nhầm. Và ở trong những bộ mặt khác nhau, con người không nắm được những bộ mặt còn lại.
Mướt mồ hôi để quên đi niềm trơ cứng ở xó lớp. Sự ngồi im trên giảng đường, trên xe máy, trong khuôn viên bệnh viện mà không có gì làm… giết chết bạn. Tôi thì đã cảm nhận như vầy về cô ta trước lúc bê đơn đến.
Thật ra đôi lúc chúng ta hiểu nhau. Hơi tiếc là tớ quên đem kính, nhìn người và bóng cứ nhoè hết cả. Cố tìm lí do cho có lí do chứ có khi chả có lí do gì cũng thôi thúc phải viết.
- Xin ông bớt mỉa mai cho. Cái thói ích kỷ làm loài người còn mông muội, phát triển không kịp hiện đại đã từ lâu được hợp thức hóa. Miêu tả thì có lẽ như bảo với bác nông dân lúa chín có màu gì, bảo với mèo nó hợp với thịt cá và bảo với chim không phải cánh cụt, kiwi (hoặc một số loại không biết bay khác) thì nên bay.
Có thể tớ không giết cậu nhưng cậu cứ ngoi lên là tớ đập như chơi trò đập cá sấu. Có lẽ vì tôi vừa ngáp. Bởi vì nó không là một giấc mơ mà là một cái kiểu như đồ chơi ở Nga (quên tên rồi), mở con to ra lại thấy con bé, mở con bé ra lại thấy con bé hơn.
Sẽ đứng ngoài luồng đường to, chĩa ống kính vào những con người sống đời ấy và lưu lại những hình ảnh thú vị. Nàng quay xuống nhìn thẳng vào tôi. Mà này, mấy giờ rồi còn tưởng tượng! Mày đang mất cái giấc mơ.