Hãy chú tâm vào việc xây dựng tương lai trong hoạt động kinh doanh của mình và cứ để thời gian trôi qua. Tôi trở thành Giám đốc điều hành của công ty. Trêm hết,đừng để nó làm bạn tổn thương bởi trên thực tế,chúng không đáng giá tí nào mà chỉ là những kinh nghiệm vẩn vơ.
Vòa tháng 6 năm 1913, ông rời Sài Gòn với ý định ra nước người tìm đường cứu nước. Chắc hẳn các bạn cũng đoán ra được tình huống lúc đó tồi tệ đến mức nào vì chúng tôi sợ cha đến nỗi không dám nói với bất cứ ai về việc cha đánh đập mình, nói gì đến việc báo cảnh sát. Vậy liệu ta có thể nói gì về những việc mà ta đã trải qua? Đó là những giây phút “cao quý”, “tuyệt vời”, “kỳ thú”, “gian khổ” hay “khó khăn”?
Ông mang theo một quyển từ điển bỏ túi và liên tục tra cứu các từ mới. Trong bối cảnh đó, chúng tôi đã trải qua tuổi thơ khó khăn của mình, không ngày nào về nhà mà cha không chửi rủa, đánh mẹ tôi hay một đứa trong chúng tôi. Thất bại chắc chắn không là điều được ưa chuộng trong xã hội chúng ta hiện nay.
Tuy nhiên, ta biết rằng cả nắng và mưa đều cho ta lợi ích. Nhưng không ,ông luôn tự tin và quyết đoán . Toi muốn kể cho bạn nghe một câu chuyện.
Từ 20 tuổi đến 30 tuổi, ta chỉ mới bắt đầu có được một số kinh nghiệm trong công việc. Sau đó, ông bán máy điều hòa không khí và tủ lạnh. Và xin hãy nhớ cho rằng , không có cách đúng để làm một việc sai.
Chúng tôi sẽ phải trải qua một cuộc xung đột chủng tộc lớn nhất trong lịch sử nước mình – hôm đó là ngày 13 tháng 5 năm 1969! Cái hiếm có ở đây chính là sự can đảm theo đuổi tài năng đến cùng, dù nó dẫn ta đến nơi u tối nhất. Ngày nay, xã hội loài người dường như bận tâm với việc kiếm việc làm.
Đây là một điều rất đáng buồn ,và đây cũng là lí do tại sao tôi viết quyển sách này,vì tôi biết có vô số người không thể thấy được giá trị những lần thất bại của mình ;vì thế,họ sống trong một cuộc sống khép kín với người khác và mất hết mọi ảo tưởng. Một bữa nọ, lúc sắp xếp lại sách vở, tôi tình cờ gặp lại quyển sách “Nghĩ đến sự giàu có và làm giàu”. Henry ví việc phát triển khu trung tâm buôn bán với việc nấu ăn, một cách tiêu khiển mà ông rất thích sau giờ làm việc.
Điều này cũng giống như một chiếc máy bay đang bay từ Kualar Lumper hay từ Singapore đến Tp. Ông đã dựng tượng đài của 1 vị thi sĩ vĩ đại người Tamil ,Thiruvalluvar cao hơn 40 mét. Chỉ cho đến năm 1937, khi cha mẹ ông chuyển đến vùng Mokpo trên đất liền, ông mới được đi học ở trường.
Đừng tin rằng một người chỉ nên sống và chết ở một nơi duy nhất . Nhưng một người lầm thế nào để phát triển sự kiên trì? Tại sao nhiều người có thể vượt qua mọi khó khăn trong khi đó những người khác cứ đầu hàng khi thấy dấu hiệu nhỏ nhoi nhất của sự khó khăn? Lúc 22 tuổi, ông đến Indonexia không một xu dính túi.
Chính sự lo sợ thất bại đã ngăn cản người ta thành công. Tuy nhiên tình yêu của họ quá mạnh mẽ. Nhiều năm sau, khi đoàn ba le ngày trước đến thị trấn, cô đi xem và khi rời khỏi nhà hát, cô va phải nhà biên đạo múa khi xưa giờ đây đã 80 tuổi.