Một pho tượng im lìm. Bác thì biết bạn viết nhưng chưa đọc gì bạn viết cả. Mà chả cần vì họ nói bạn phải sống hay không.
Nghe rõ chưa? Mất giấc mơ rồi sao mày còn chưa tỉnh? Sự lộn xộn giờ giấc còn có nguyên nhân là để bạn tìm những khoảng tĩnh, tránh khỏi sự quấy rầy và muốn vô hình trong tầm mắt họ khi làm việc. Bạn nhận ra viết những gì cho bình dân, để cụ thể và hấp dẫn (cả những người có nhận thức cao) còn khó hơn cái khác nhiều.
Và hay nói ngược với mọi người như một chú bé khờ. Không để ý đến thì nó cũng trở nên vô nghĩa. Và một số lí do khác…
Gã thực vật gai góc viết lên cửa sổ một hàng chữ gần giống nét chữ của bạn. Căn bản chưa xong cái việc viết và công bố nốt đoạn đời này, chưa yên tâm hết mình với cái gì khác cả. Chiều cháu mới về, em bảo cháu nằm sấp xuống, hỏi tại sao đi đâu không xin phép.
Lăn đến chừng nào bay hơi và ngấm vào da thịt Nhân Gian đến hết thì thôi. Nháy: Chiều đi đá bóng. Em vẫn biết là anh bất mãn.
Chúng giúp ta góp nhặt được một số thứ thú vị. Nhưng sự phá bỏ này chỉ là sự phá bỏ vô thức. Chỉ một tiếng quát lại thôi, chúng sẽ run bắn vì bất ngờ.
Rồi đau và chấp nhận đau. Đằng này… Mẹ kiếp! Sao mà mình bình thản quá. Họ bảo cắn là anh không thể không cắn dù có thể anh kinh tởm hành động đó.
Không hẳn là chúng ta thích nói dối, cũng không chắc là thích đùa. Thi đại học nhiều người giỏi vẫn trượt thẳng cẳng con ạ. Mà để chửi đổng và thả con lợn trong người mình ra.
Mẹ thì độ này da sạm đi. Ông cụ bảo ông cụ sống được là nhờ văn của ngài. Hơi lo cho bác vì ca này khá nặng.
Ở đây chắc có một vài sự đánh tráo khái niệm hoặc phi lôgic do hiểu biết ít. À, còn nếu họ thất bại thì thế hệ sau, nếu còn tồn tại, và nếu còn phải làm bài kiểm tra lịch sử, có lẽ sẽ tiếp tục lén lút mở sách giáo khoa ra và chép lại đầy những trang sử hào hùng. Tình yêu bao giờ cũng mới.