Sáng nay chép bài một tí. Một người theo ngành an ninh đánh mất mong muốn góp phần làm xã hội trong lành hơn. Đây chỉ là một sự sống sót qua vài cạm bẫy đầu tiên.
Họ cũng cần lòng hy sinh của bác lắm. Bạn lấy xe máy, đứng ở cổng bệnh viện chờ bác làm thủ tục xong đưa bác về. Bạn kéo lại và nhận ra ông anh họ.
Kẻ biết dung hòa là kẻ được chọn lọc sau đào thải nghiệt ngã của tự nhiên và xã hội. Thấy máu cũng không dồn xuống đầu như mẹ bảo mấy. Đừng thuyết giáo vô ích.
Cả hai đều không biết những sự ngắt cụt cảm hứng có thể dẫn đến lãnh cảm. Khi thường thường, họ vẫn nhầm lẫn giữa lúc bạn thật và lúc bạn đùa. May có chỗ này tập, không thì buồn lắm.
Nguy cơ đội bạn ghi bàn thì nín lặng, im phăng phắc. Chả thằng nào là không biết quay cả. Và chưa thấy phải thay đổi.
Vấn đề là hắn chưa tìm được những người dẫn đường có thể tin cậy. Phải, đó là tôi tự cô lập mình. Lải nhải cũng là chơi.
Cho đến khi hàng mi nàng rủ xuống, nhà văn kéo lại tấm chăn phủ lên thân thể thủy tinh của nàng. Cái xe tải phía trước phóng nhanh, cái bạt chăng bốn góc sau thùng xe rú phần phật như một con sứa xanh lè động cỡn. Điều khiển người già bằng những nơi an dưỡng nhàn nhã.
Nó không nên phá hoại khi lí trí của nó vẫn kiểm soát được hành động, không nên choảng nhau với những thằng vớ va vớ vẩn. Trận trước thắng, thành phố Hồ Chí Minh có đến trên dưới 500 ca tai nạn giao thông, gấp năm lần bình thường, mấy người chết. Không ai ở xung quanh truyền cho cậu cảm giác đó.
Bạn ngó vào đủ ngóc ngách của cửa hàng. Còn ban đêm thì có chiếc đồng hồ quả lắc trên gác. Nhưng bác gái thật chả biết nếu tận dụng tình huống này thì người đắc lợi nhất chính là cậu ấm.
Tôi biết nó nhạy cảm và có những năng lực tiềm ẩn. Chỉ có nó mới biết những gì nó để rơi là gì. Còn tin tưởng thì mơ hồ lắm.