Tôi vẫn còn nhớ vào cuối những năm 1960, khi tôi đang phụ trách chương trình trò chuyện trên radio mỗi tối ở đài WIOD. Tuy nhiên bao giờ cũng vậy, bạn cần đặt câu hỏi giả định đúng lúc đúng nơi, nội dung cũng phù hợp và chừng mực. Khi nói chuyện với người lạ, hay lần đầu nói trước công chúng thì ít nhiều gì ta cũng cảm thấy… run run.
Việc tương tự xảy ra khi Ross Perot quá bộ đến chương trình của tôi vào ngày 20/02/1992. Tôi còn tưởng tượng phòng ghi âm ra sao, cái cảnh người ta đọc những bản tin tức, tường thuật thể thao như thế nào…Ôi chà, lúc đó tôi đã nghĩ: Giá mà một lần, dù chỉ một lần… đài phát thanh, đài phát thanh… Rồi từ tốn rút lui cũng không khiếm nhã.
Khi tôi còn ở lứa đôi mươi ở trường trung học, con gái bị cấm đoán gọi điện thoại cho bạn trai là điều đương nhiên. Một giọng nói rè rè ở đầu dây bên kia thốt lên, chậm rãi từng từ một: King hả? Boom-Boom Giorno đây. Nghe nó không được thông dụng cho lắm.
Đối với nhiều người, trò chuyện với những người nổi tiếng là một thách thức khó khăn. Trong xã hội có vô vàn những tình huống giao tiếp. Và thực sự Cuomo đã làm cho tất cả mọi người bất ngờ.
May mà Bishop không bị ung thư thật, nếu không thì vô tình chàng trai kia đã phạm phải một sai lầm đến tàn nhẫn. Nhưng tôi không chắc là tôi có trả lời câu hỏi của ngài một cách hoàn hảo hay không Bạn còn nhớ những lời nói đầu tiên của tôi trên radio không? Những lời chân thật cởi mở ấy giúp tôi vượt qua Nỗi sợ cái micro một cách dễ dàng.
Sẽ đáng tiếc nếu bạn quen lối nói mang tiếng là thời thượng mà vứt đi lối nói đơn giản, quen thuộc với mọi người. Họ hiểu bạn đang nói điều gì, họ thấy sự chân thật, tự nhiên của bạn. Đây là ngày đầu tiên tôi bước vào nghề phát thanh.
Phải lập luận một cách cương quyết và sắc bén. Một hôm, qua điện thoại tôi nói với ngài thị trưởng rằng tôi rất thích nói chuyện với Andrew qua vài lần tiếp xúc với anh ở Washington. Tuy vẫn không thể nhìn thấy rõ hơn, nhưng nhờ nó ít ra có thể đoán được tên cầu thủ.
Nghĩ đến điều này tôi trở nên dứt khoát và mạnh mẽ hẳn. Chẳng hạn, Susan chỉ cần biết con số doanh thu bán hàng của tháng trước và đi tìm bạn để hỏi. Tôi có tính tò mò về mọi thứ, nên khi đi dự tiệc tôi luôn hỏi câu: Tại sao?.
Thời gian là tiền bạc. Thay vì nói bằng những từ ngữ hoa mỹ bay bổng, ông thích diễn đạt bằng ngôn ngữ rõ ràng và dễ hiểu. Nhưng nghĩ kỹ thì thấy chuyện này có lý.
Bạn biết không, sáng nào tôi cũng đứng trước gương và cười tươi rói:Chào Larry, hôm nay cậu khỏe không? Có gì vui mà cười tươi thế?. Hãy chia sẻ với họ những suy tư của bạn về mọi thứ và đón nhận lấy những lời khuyên của họ. Anh cũng không biết cuộc phỏng vấn sẽ đi tới đâu, vì thế anh ấy sợ.