Người bảo nghệ thuật là giản đơn. Có khá nhiều nhân vật mặc áo bành tô. Mỗi sáng, tôi tỉnh dậy khá sớm, lúc trời còn âm u, nhưng cứ nằm.
Đêm nay viết, ngại thay bút mới. Trong tay tôi không có luật… Và con cháu bạn, lại có cảm giác muốn khạc nhổ, phá phách, rũ bỏ… Mà khi nén lại để cùng chung sống, nó cứ nôn nao cồn cào suốt cuộc đời.
Nhưng không thích vì nó cũ, lại có vẻ như trốn tránh. Như thế là như thế nào? Là như nhiều người tôi gặp và không mong đợi thấy lần hai. Khán giả sôi động phết.
Còn nếu không biết gì, cứ để bà già yên tâm với công việc của bà ấy. Và hiện sinh là một thứ mà những kẻ cầm quyền rất khoái. Tôi muốn (em muốn) sống để tôi thôi muốn chết.
Lời nói thật (hở hang, rách rưới, ghẻ lở, bụng hóp) bên cạnh cố ngẩng mặt vênh vênh. Sống trong tục tĩu, người ta đâm quen, còn bắt chước theo để ai cũng như ai. Tôi đang làm cái việc chép nhật ký hay ghi lịch sử của mình? Không cần biết.
Có tiếng chị út gọi í ới xuống ăn cơm. Nhưng trong chủ thể, sự mặc cảm mơ hồ này vốn là một cảm giác nội tại tự nhiên. Đó là ham muốn của kẻ thất học khi kiến thức giáo khoa của hắn chả có gì.
Lúc sau, anh họ dậy chuẩn bị đi làm, mở tủ bảo có cái quần bò anh mặc rộng chú mặc thử xem. Mà đâu cứ phải là tình yêu mới gần nhau được. Điều bạn muốn nhất có lẽ là để bố thấy bạn hạnh phúc và kiếm được khoản tiền kha khá từ nghề mà bạn lựa chọn.
Như thế là như thế nào? Là như nhiều người tôi gặp và không mong đợi thấy lần hai. Và minh chứng cho điều đó là đến thời đại công nghệ cao này, còn quá nhiều con người không được hưởng một tẹo teo giáo dục tử tế nào. - Cũng có lí, nhưng liệu cứ miễn cưỡng thế, ta có sống được qua cái nỗi khổ tinh thần này không? Cố rút từng chữ trong những cuốn sách không hề ưa thích, đặt lên đầu rồi lấy búa đóng đinh vào trong hai năm nữa để thỏa lòng người khác.
Thế là cứ nằm cho ý nghĩ tràn lên, dâng ngập người. Nhưng bạn muốn xin lỗi trước cho sự ngộ nhận và quảng cáo láo làm mất thời gian độc giả dành cho những cái hay ho khác nếu tác phẩm dở. Hình như mắt tôi rơm rớm.
Tôi là một kẻ có trái tim nhạy cảm và yếu đuối. Nói hơi trống không vì bằng tuổi, hồi bé lại học cùng lớp. Bạn sẽ phải dẻo dai, phải xoạc ra, phải dài chân ra mãi.