Mọi người không tin tôi, mọi người phải chịu thôi. Ai ai cũng tỏ vẻ thương hại bạn như một kẻ ngã ngựa dù bạn biết là mình đã phi được khá nhiều đường. Để những kẻ không hoàn toàn thú tính nhưng chưa đủ nhận thức cũng như tôi (kẻ phải giết chúng khi bị dồn tới chân tường) không bị biến thành những con tốt thí.
Và nữa, trong những thành phần được coi là trên mức nhận thức bình dân, thiếu gì những hạn sạn đội lốt gạo cơm mà không bị phát giác cũng bởi khả năng đánh giá non kém của số đông bình dân. Thế là bạn quên nó đâu có quyền gì mà cấm bạn chọn cả hai hoặc chả lựa chọn gì cả. Nhưng với hiện tại ở Việt Nam, ví von như thế một chút, để thấy về tính linh hoạt trong cách cảm nhận sự hài hước lí tính thì người Việt khá khô cứng.
Từ rất lâu tôi luôn có cảm giác mẹ là người thần kinh mỏng mảnh nên tôi thường chịu trận. - Tôi nghĩ tôi hiểu được phần nào con người ông. Tôi hiểu chúng và tôi tường tận chúng.
Rốt cuộc, khi bớt ngu dốt thì chúng ta sẽ thoải mái hơn với nhau. Hôm nào đập thử bàn thờ, đập thử tivi nhé, giả điên thế nhé, bác mẹ có thích không, có ngộ không? Định dừng viết thì lại có chuyện.
Cái này thì họ hơi nhầm, đơn giản là vì họ không có tầm nhìn xa. Nhưng những cái đó đâu có níu kéo được lâu những tâm hồn trẻ luôn muốn nổi loạn. Và bạn cảm thấy, nằm ngủ tiếp tiếp có vẻ tốt hơn cho bạn.
Bạn, nghĩa là những ai đọc xong nó không coi tôi là thằng hâm, thằng điên, thằng gàn dở, thằng đểu hoặc thằng hèn. Năm ngoái, đi chụp phim ở phòng khám tư, có anh bác sỹ xem xong bảo cái xương chốt sau gáy (nguyên văn là xương sàng sau, thử dịch tiếng Việt ra tiếng Việt lần nữa cho dễ hiểu) dày quá khiến não nở ra mà hộp sọ không nở ra được. Cũng chẳng biết sẽ chụp không.
Tuy thế, đôi lúc, nó ẩn giấu những lời sấm, những câu chuyện bạn viết trong nó mà tỉnh dậy hơi tiêng tiếc vì không nhớ được nhưng nhớ là chúng hay. Có lẽ đó là một thời điểm mấu chốt để yên tâm ra đi. Hành động hy sinh thân mình của con khỉ cái làm ông căm ghét.
Theo thời gian thì chúng dần thành thói quen. Nhưng cứ thử viết xem, biết đâu làm được cái gì đó. Khi một khoang được lấp đầy thì hành động thiện hoặc ác sẽ xuất hiện.
Thế đã là tốt lắm rồi. Giá mà ta được đi xa xem những con cá thực thụ thì to thế nào. Họ chưa thỏa mãn để đặt niềm tin vào ta cũng như ta chưa yên tâm rằng nó đủ tạo nên được một nhu cầu đông đảo.
Rồi lúc đấy, hai chị em cùng ra trường, bác khao to. Lúc đó, tôi không cho phép mình cười gằn. Lúc đó tôi không có nhà.