Bạn lại tự hỏi mình trên con đường sao bạn không thấy lo lắng hay ăn năn trước cái tin ấy, bạn chỉ nghĩ đến cái có thể xảy ra với mình. Hoặc là tôi ích kỷ, tôi bất hiếu, tôi bất cần thì những điều đó lay chuyển được tôi ư? Nếu tôi là kẻ (mà theo tôi là) chẳng ra gì như thế thì rốt cục, những sợi dây liên kết giữa họ và tôi hay giữa chúng ta không phải là tình người. Mỗi khi bác muốn tìm đến một sự tự thanh minh, tự an ủi, một sự giải thoát khỏi bộn bề, khỏi nỗi cô đơn dù mỗi ngày giao tiếp với cả chục cả trăm người.
Rồi sẽ quên con đường mình muốn đi, quên cái mình thực sự muốn dành cho người thân, quên cách hiểu nỗi đau của người khác. Tôi khóc vì tôi cũng chẳng ham gì danh hiệu đàn ông chân chính. Những thanh niên có thể coi là tốt xung quanh, họ sống.
Nhưng Hóa quả là một nỗi sợ đeo đẳng suốt thời cấp III, dù chuyển sang lớp Văn học nhẹ hơn rồi. Cái bài viết mà ban đầu tôi định viết một cách chua cay và trắng trợn. Ngồi giữa không khí thanh bình của cuộc giải lao.
Phải hết sức giữ gìn. Dường lúc nào bạn cũng có thể sụm xuống nhưng bạn ghét nằm bệnh viện lắm. Cũng không phải điệu cười sảng khoái rồi.
cũng như không biết trong chính ý nghĩ này cũng âm ỉ một phiên tòa Mà còn thua trắng về tài năng. Chả muốn xin lỗi độc giả nữa.
Cuối cùng thì nó cũng qua đi yên ổn và bạn còn chưa viết xong. Một người theo ngành an ninh đánh mất mong muốn góp phần làm xã hội trong lành hơn. Thường thì trí tưởng tượng đã nhàm không đem lại nhiều xúc cảm.
Nhưng tôi không thấy hơi ấm trong trái tim các chú. Cuối cùng, cái gì về với mình sẽ tự tìm về. Vì tôi là kẻ chẳng đáng tự hào gì.
Nhưng nếu công việc ấy liên quan đến tiền bạc thì tôi xin bao ngài cả ngày hôm nay. Về phía bác, tiếp nhận bệnh nhân tôi chuyển viện với vẻ đầy tự tin. Lúc sau, anh họ dậy chuẩn bị đi làm, mở tủ bảo có cái quần bò anh mặc rộng chú mặc thử xem.
Để không bao giờ khuỵu xuống cả. Vậy ra là tại những lần như thế này. Có lẽ tôi sẽ kiếm chút gì ăn.
- Ông quả là người biết lo xa. Nhưng khi bạn phá sạch sành sanh chúng, bạn lại trở nên không thật. Hành động của tôi là hành động tự vệ để sinh tồn và tôi hoàn toàn ý thức được chúng chứ không khát máu.