Người bảo người là ác. Đơn giản vì lúc đó cảm giác tự do, sổ lồng đang tràn ngập. Nhưng là lợn thì rất hay tự hào.
Chả là hôm qua có chuyện. Ba bố con cùng đi xem nhưng vé của bố ở khán đài khác. Các cô gái câm thường nói rất nhiều bằng trí tưởng tượng của người khác.
Bây giờ bạn chỉ dừng lại ở một số nhân vật. Ông nâng đôi tay nàng lên và hỏi: Vòng tràng hạt này em dành cho ai đây?. Chưa thể biết ai biểu trưng cho Loài Người
Con đi đâu? Tôi: Cháu đi mua sách. Bạn chưa làm được gì cho họ. Có thể thanh minh rằng mình không chạy thì kẻ khác cũng chạy? Không đúng.
Nhưng đến lần thứ ba thứ tư điệp viên báo về thì chắc bác gái cũng thấy mình tự nhiên cho thằng nhỏ một cơ hội phạm pháp. Đôi khi tôi mặc cảm vì sự mâu thuẫn và âm thầm chống đối này. À, túi táo để trên bàn, anh mang về làm quà cho chị và các cháu.
Rồi một ngày kia, cậu ấy sẽ cảm thấy cần bất bình. Nhưng tao, à tớ, à không, tao cũng đang chơi. Sợ không trả được? Không phải.
Không chống lại thì sẽ hình thành một truyền thống mới, một thứ truyền thống mới đầy chai sạn của dân tộc. Mẹ bảo: Chả khiêm tốn tí nào. Bác vói theo: Bác đang nói sao cháu lại tự ý bỏ đi.
Nằm trên giường cả ngày, lúc nào cũng có người bên cạnh nhưng ít trò chuyện được, những ý nghĩ gì diễn ra trong óc chị? Giờ thay băng, người thân bị xua ra ngoài hết, bạn đi lòng vòng. Bên phải là bụi cây, bụi cây, rồi đến bể bơi. Văn chương biểu đạt hiện thực tốt quá chăng? Có thể.
Cứ tự nhiên nữa vào, dù thế nào thì mỗi con người vẫn biết tự xoay xở, còn khéo hơn mi nhiều nữa kia, đừng lo hão cho họ. Cái mặt, cái bộ dạng mình bình thản và nhơn nhơn quá. Thôi rồi, chậc, lại mơ, bạn biết.
Chúng không quá gay gắt, bộp chộp và bất cần lí lẽ như bọn khủng bố. Cuộc sống càng ngày càng không đơn giản chỉ là câu hỏi sống hay chết, tồn tại hay không tồn tại. Nước mắt ngưng nhưng nước mũi vẫn chảy tong tỏng, kéo dài, đu xuống trang sách.