Trước lúc bác tôi xuống, mẹ tôi lên, thì tôi xuống. Hồn nhiên đến đáng sợ. Mọi người biết ơn bác nhưng sẽ khó ai có thể chia sẻ được với bác.
Có lẽ tình mẫu tử làm nguôi nỗi nhớ rừng. Một con người có thể coi là cư dân cơ bản trong xã hội lí tưởng. Mẹ khóc vì đau nhưng cũng nhẹ đi thôi.
Thi thoảng nó đem đến những tổng kết thú vị. Lại không đủ minh mẫn để xử lí những vụ tiếp theo. Những kẻ bao che, đỡ tội cho chúng cũng không phải là người.
Lúc ấy, mẹ sắp đi làm, mẹ xuống bếp thấy thế, mẹ bảo: Sao con lại đốt sách đi? Im lặng nhìn ngọn lửa. Nàng nằm nhớ người yêu cũ. Nó cấm đoán những cảm giác yếu ớt, sợ hãi, lo lắng, căm ghét, ham muốn… tự nhiên phải đến.
Điều khiển người già bằng những nơi an dưỡng nhàn nhã. Ta luôn cố giữ sự nhẹ nhàng của một đứa trẻ để âm thầm tưới sự trong trẻo, lương thiện làm đời sống họ thêm thoải mái. Còn cái ác thường không trải qua cái thiện, thường ngộ nhận là trải qua nhưng không hề.
Suy nghĩ đứt quãng, bạn lên tầng chuẩn bị đưa chị út về nhà cùng bác gái và anh họ. Và nhận ra khi sức khỏe không cho phép thường xuyên đá bóng, đầu bạn mệt hơn rất nhiều. Tôi mà tục thì còn bằng chín lần thế.
Những lần thế này, những cơn đau, năm sáu bảy năm hoặc hơn cũng dần thành quen chịu đựng, như tiếng chuông đồng hồ kia. Mọi người ai cũng lo cho tôi. Nhà văn nhìn vào mắt nàng.
Tắm xong, chúng tôi mở cửa bước vào phòng xông hơi khô. Một cái sự thật chẳng ảnh hưởng gì đến nền hòa bình thế giới. Nước mắt ơi! Khi mày không ứa ra từ đôi mắt.
Còn quá nhiều cái bị hiểu sai về bản chất. Vì có lẽ ông ta có một sự thân quen với tiềm thức của mình. Chết ra đấy hoặc lỡ bị sao thì phí đời, thì gia đình khổ.
Còn những ngày tiếp theo là tùy thuộc vào ông. Bạn không định làm một tấm gương hoàn hảo. Rồi hỏi tắt chế độ sục ở đâu.