"Tôi sẽ lấy làm hân hạnh lắm, nếu được giúp việc một hãng có quá khứ rực rỡ như hãng ông. Trong thương mãi và xã giao, sự nhớ tên người cũng quan hệ không kém gì trong chính trị. Nhưng nếu có ai chỉ trích rằng ý kiến ta lầm, thì chúng ta thấy bẽ và phản kháng lại liền.
Xin các bạn nghe chuyện ông J. Câu chuyện đó chứng tỏ rõ ràng cái nhược điểm thông thường nhất của loài người là muốn tỏ sự quan trọng của mình ra. Tại sao y quý ông như vậy? Tại ông theo lễ phép châu u, với một giọng trịnh trọng gọi người đó bằng: "Ông Copper", chớ không kêu xách mé theo kiểu Mỹ.
Không ai nhớ ông đã làm gì, nhưng người ta thấy bà Lincoln trong lúc cơn điên lên đến cực điểm, liệng một tách cà phê nóng vào mặt chồng, ngay lúc đông đủ các khách trọ khác. Tôi muốn hỏi ý kiến anh. Mới rồi bà có viết một bức thư cho tôi; bữa nay tôi xin cám ơn bà".
Nhiều người, mắc cái tật nói nhiều quá, khi muốn cho kẻ khác tin theo mình. Chính phủ sẽ hết sức bênh vực ông, nghĩa là không hơn cũng không kém các đại tướng khác. Bằng một giọng cảm động, bà ôn lại những kỷ niệm êm đềm hồi xưa:
4- Kẻ phú quí tới bực nào mà không có nó thì cũng vẫn còn nghèo; còn kẻ nghèo hèn tới đâu, mà sẵn có nó thì vẫn còn cái vốn vô tận. Thư đề ngày 13 tháng 10 năm 1904. Tôi đoán sai thì đây ông cứ chặt tay tôi đi.
Trong những cuộc tranh biện không ai thắng hết. Charles Schwab mà trên kia tôi đã kể chuyện, nói rằng nụ cười của ông ta đáng giá một triệu đồng. 000 nhà đại lý đã hưởng lời trong cuộc tuyên truyền đó, và vài trăm bức thư hồi âm tôi đã nhận được chứng tỏ rằng những nhà đại lý rất hài lòng về cách hợp tác đó.
Nhưng nụ cười đó phải tan ngay, vì ông giám đốc tiếp tôi bằng lời "bật ngửa" này: Từ trước, chưa có nhà chế tạo nào hỏi ý kiến tôi hết. Sau cùng, sau mười ba năm gắng sức, đi lại mời mọc, tôi làm chuyển lòng được ông giám đốc kỹ thuật hãng đó và ông mua giùm cho tôi được vài cái máy.
Chân thành kính chúc". Cách đây mấy tuần, bà đã nghe tôi diễn thuyết trong máy truyền thanh về cô Louisa May Alcott và trong cuộc diễn thuyết đó, tôi đã lầm lỡ không thể tha thứ được: tôi đã nói cô ấy sanh trưởng tại Concord, miền New Hampshire. Tôi lại thăm ông Doe, người mướn nhà và nói với ông ta: "Ông Doe, tôi đã nhận được thư của ông cho biết ông sẽ dọn đi, nhưng thiệt tình tôi không tin rằng ông sẽ đi thật.
Ông làm trái hẳn lại: Ông xin kẻ thù ông giúp ông một việc. Nếu chúng ta biết đem ra ánh sáng những tài năng sâu kín của những người ở chung quanh chúng ta, thì chẳng phải là ta chỉ dẫn đạo, cải thiện, phân phát họ mà thôi, ta còn cải tạo họ nữa. Nên có thiện cảm với họ, giúp họ nếu có thể được.
Các ông chủ xí nghiệp biết rằng tỏ đại độ với thợ đình công là có lợi cho mình. Thầy trả lời tôi rõ ràng từng tiếng một: "Henri Souvaine (ngừng một chút) lầu 18 (ngừng một chút) phòng 1816". Mới rồi tôi được hầu chuyện một ông giám đốc Công ty "exchange Buffets".