Phân tích #2: John có thể kiếm được bao nhiêu từ việc bán lại những thứ không còn cần thiết? Ừ, con bé muốn đi ngay. Những Người-Biết-Cách-Giải-Quyết-Vấn- Đề là những người quyết định rất giỏi.
Để quyết định xem mình sẽ thu hẹp chi tiêu như thế nào, John phải cân nhắc xem việc loại bỏ một món đồ sẽ giảm chi tiêu của mình được đến đâu và cậu có thể nhịn nó đến khi đạt được mục tiêu không. Vấn đề là làm sao biết mỗi nhóm gồm có bao nhiêu người? Kiwi đã nhận ra trường trung học Amazon hấp dẫn hơn trường Rio, cả về môi trường bóng đá cũng như văn hóa và ngôn ngữ, nhưng vẫn còn một vấn đề về học phí.
Tuy nhiên, nếu họ tìm người giúp đỡ thì sao? Bây giờ, làm thế nào để chia lớp học theo nhóm câu lạc bộ mà học sinh tham gia? Cô chẳng bao giờ thèm suy nghĩ xem làm thế nào để biến những ý tưởng đó thành kế hoạch thực sự và chắc chắn chẳng bao giờ muốn làm xong việc gì.
Mỗi tháng cha mẹ cho cậu 20 đô-la và cậu có 3 đô-la mỗi tuần nhờ việc dắt chó nhà hàng xóm đi dạo, tức là 12 đô-la mỗi tháng. Cô mỉm cười và bước lên máy bay, lòng tràn đầy hy vọng. Bạn hãy sắp xếp những ô vấn đề như sau để tạo nên một cấu trúc kim tự tháp cho thấy mối liên quan giữa những vấn đề đó.
Vừa hối hả đánh răng vừa mặc quần áo, bạn tự hỏi: Sao mình không thức dậy sớm nhỉ? Chuông báo thức có bị tắt không? Hay nó bị hỏng?. Sau đó, bạn liệt kê tất cả ưu và khuyết điểm của từng phương án. Thật ra cậu chi tiêu phần lớn số tiền vào nước ngọt và mua truyện tranh.
Có thể cậu phải tìm thêm nguồn thu nhập khác. Nàng chỉ luôn miệng Ừ, ừ! và gật đầu. Vậy Người-Biết-Cách-Giải-Quyết-Vấn-Đề sẽ làm gì trong tình huống đó? Hãy xem một ví dụ:
Một khi đã quyết định làm gì, cô sẽ hành động ngay. Cô hơi cúi đầu: Nhưng… có một vấn đề nhỏ. Đây là một trở ngại, nhưng thay vì lo sợ nó, mình sẽ tìm ra cách khắc phục nó.
Điều quan trọng là chúng ta phải tránh xu hướng này để đưa ra một quyết định đúng đắn. Có hai loại tháp giả thuyết chính: loại có cấu trúc nhóm và loại có cấu trúc cơ sở. Trường Rio có những huấn luyện viên nổi tiếng, nhưng họ cũng huấn luyện cho đội tuyển quốc gia và dành ít thời gian ở trường.
Sáng hôm sau, Kiwi gọi điện cho huấn luyện viên Jones và xin lời khuyên của ông. Ví dụ, khi truyền tin qua đài phát thanh của trường, nếu họ chỉ thông báo ngày giờ, địa điểm buổi diễn, tất cả những gì họ làm chỉ là quảng bá. Mời các bạn gặp Kiwi.
Mặc dù tôi không khẳng định mình là một chuyên gia giáo dục nhưng tôi hy vọng ít nhất cuốn sách này cũng mang lại được cho các em một điểm khởi đầu lý thú. Được rồi, mình sẽ đạt được điều này trong vòng ba tháng nữa. Khi đó, chỉ xác định nguyên nhân gốc rễ của vấn đề vẫn là chưa đủ.