Thôi đi, đã kéo dài quá rồi". Tôi có thể kể ra một trường hợp khác nữa, một người bạn gái, cô Lucile Blake. Thế rồi dần dần tôi được người ta để ý tới tôi nhất trong bọn chị em cùng giới.
Nếu kết quả chứng tỏ việc tôi làm phải thì mọi lời chỉ trích đối với tôi sẽ lố bịch. Các người bố thí như vậy để được cái gì? Được cái vui đã cho mà không mong báo đáp một mảy may gì hết. Muốn vậy, bạn hãy nói với các bắp thịt của bạn rằng: "Duỗi ra- duỗi ra- xả hơi và nghỉ ngơi".
Penney, người sáng lập ra tiệm tạp hoá Penney có chi nhánh trong khắp nước nói: "Dù có bị phá sản cho tới không còn một đồng nữa, tôi cũng không lo buồn, vì tôi biết rằng lo buồn không ích gì cả. Tôi nhớ lại thì té ra đã năm đêm rồi mà tôi còn sống, cũng như những người bạn đồng đội chỉ có hai bạn bị thương, nhưng không phải vì bom địch, mà vì mảnh đạn súng cao xạ trong bộ đội. Buổi sáng, thức dậy, ta có hàng trăm công việc phải làm trong nội ngày.
Một hôm, một đứa bạn gái lớn giựt nón tôi đang đội, đổ đầy nước vào, thành thử chiếc nón hư. Ông luyện tập và dần dần trở nên một nhà soạn nhạc khúc đặc biệt nhất của Mỹ thời ấy. Sự nghiệp hiển vinh của Helène Keller chắc chắn nhờ vì bà vừa mù vừa điếc.
Bạn có chịu đổi cái bạn có để lấy một triệu Mỹ kim không? Ông nói: "Một phần ba con bệnh của tôi đau không phải vì bệnh, mà vì đời sống của họ vô nghĩa và trống rỗng. Tôi tin chắc rằng sự bình tĩnh trong tâm hồn và nỗi vui trong lòng không do khu đất ta ở, của cải của ta có, địa vị ta giữ mà chỉ do thái độ tinh thần của ta thôi.
Viên thị trưởng Nữu Ước, William J. Quy tắc 3: Ghi hết những lỗi lầm điên khùng của mình và tự chỉ trích. Thế rồi dần dần tôi được người ta để ý tới tôi nhất trong bọn chị em cùng giới.
Đóng chiếc đồ chơi đó, mất khoảng ba giờ. Tôi thuộc lời ấy như lời Thánh kinh và theo đúng như vậy. Tôi lo buồn đến nỗi mất ngủ; nhưng nhà tôi thì không.
Trong năm người thì bốn người có thể không có gì khác thường hết. Áp lực của mạch máu tăng lên. Nhưng tôi, tôi không ham đặc quyến đế vương ấy.
Vì thế tôi ngại không muốn gặp mặt anh em, nhưng lạ lùng thay, họ chẳng những không phiền hà gì tôi hết, lại còn như mắc một thứ bệnh lạc quan bất trị nữa, vẫn tiếp tục xuất vốn cho tôi. Nếu có người chửi bạn là "một thằng điên", bạn sẽ làm gì? Giận dữ chứ? Đây, ông Lincoln làm như vầy: Nhưng bạn lập ngân sách ra sao? Như tôi đã nói, trước hết chúng ta phải ghi đủ những chi tiêu, rồi đi hỏi ý kiến những nhà chuyên môn.
Như tôi đã nói, tôi luôn để trên bàn cuốn "Quẳng gánh lo đi để được khoẻ mạnh" của bác sĩ Edward Podalsky. , bỗng một bạn tôi ngừng câu nói dở, chỉ ra ngoài cửa bảo: -Các bạn coi kìa, nữ bác sĩ lái xe đi chích thuốc. Và đây là đoạn kết của câu chuyện.