- Cũng có lí, nhưng liệu cứ miễn cưỡng thế, ta có sống được qua cái nỗi khổ tinh thần này không? Cố rút từng chữ trong những cuốn sách không hề ưa thích, đặt lên đầu rồi lấy búa đóng đinh vào trong hai năm nữa để thỏa lòng người khác. Và như thế, dễ chả hay gì nữa. Nhà văn vùng dậy khỏi gọng kiềm da thịt kia.
Tôi thường tự hỏi từng người quen tôi gặp sẽ phản ứng gì khi đọc những điều tôi viết. Đó là sự thiếu hòa hợp của họ với đối tác hôn nhân. Đặc biệt là những đêm phải nằm, không biết làm gì với sự đau.
Họ sống đầy toan tính nhưng lại bỏ rơi vận mệnh chung hết sức tự nhiên. Bạn nói cho bạn vài năm tự quyết, tự tìm tòi rồi bạn sẽ không ăn bám nữa. Hơn nữa, nó còn thiếu nghị lực, còn hoang tưởng hoặc ít ra là nhiều ngộ nhận bởi sự thiếu từng trải của nó.
Bạn dậy trước chuông báo thức 6 giờ một chút. Một thứ ánh sáng trắng dịu mắt và đủ trông rõ mọi thứ. Nhấc cánh tay nhẹ hều rờ thử lên ngực.
Ông đã quên những lạc thú ấy. Người ta không thể sống lâu với cái cơ thể vừa trống rỗng vừa trĩu nặng. Vẫn không nhớ ra (khi không dành thời gian để nhớ) cái việc có vẻ muốn nhớ thử xem trí nhớ còn hoạt động khá khẩm không.
Rồi bạn sợ phải đến khi chỉ ngồi im lặng, chẳng biết nói gì, chẳng nghe rõ bà nói gì, thi thoảng bà còn khóc. Và càng cô độc vì không được hiểu, con người ta càng dễ ích kỷ. Ông có thể bắt ông cụ chết theo cách ông thích.
Nếu không muốn hơi tí bị nhắc: Bỏ truyện đi, ngồi vào bàn học đi con. Ta cũng được đi câu. Sau hai tuần đó, cảm giác khi ngồi phòng giấy mà không có chuyên môn qua đi.
Nhưng xã hội đã trót phản ánh vào tâm thức và như nước gõ lên đá đến vô số lần mà tạo thành vết lõm. (Còn với đàn ông thì không thích rồi). Nhưng khi đã bị bắt bài thế này thì họ lại chơi khác.
Và sự chậm chạp trong việc xoay trở cũng đánh mất thời gian để đọc trận đấu. Nhưng tôi không quen phản đối. Nhưng trên vỉa hè, có tấm biến Xin quí khách vui lòng để xe lên vỉa hè.
Mới gặp một vài lần thì biết qué gì. Ở đây lại có chút mâu thuẫn: Trong trạng thái vô nghĩa, khi người ta còn cảm thấy đồng điệu với kẻ khác (như một sự an ủi để khỏi cô độc quá) nghĩa là vẫn còn cảm giác của con người. cũng như không biết trong chính ý nghĩ này cũng âm ỉ một phiên tòa