Anh chẳng muốn xé tim mình cho bất cứ ai nếu người đó không có một trái tim nhân hậu như em. Cũng thành thói quen rồi. Họ sống đầy toan tính nhưng lại bỏ rơi vận mệnh chung hết sức tự nhiên.
Là khờ khạo, nông nổi; là chín chắn, thâm sâu. Đến giờ tiêm, mẹ bạn dúi cho y tá 10 nghìn. Tước từng trang, chúng xù lên, mỗi lần tước, cái ý nghĩ ấy lại ngân nga: Đờ mẹ mày.
Mấy ai thèm nhìn mặt nhau bao giờ. Sẽ đứng ngoài luồng đường to, chĩa ống kính vào những con người sống đời ấy và lưu lại những hình ảnh thú vị. Tôi thấy lòng nhẹ đi nhiều.
Chiều cháu mới về, em bảo cháu nằm sấp xuống, hỏi tại sao đi đâu không xin phép. Bạn không thấy lạ lắm vì bạn đoán chắc chúng được đỡ bởi tán của những cây khác. Những mâu thuẫn nội tại này đánh nhau rất mệt, đôi lúc phải phó mặc cho tiềm thức giải quyết.
Nền trời xanh thẫm, hàng cây xanh lục, thảm cỏ vừa cắt xong lên mầm xanh nõn. Mẹ tôi đi về phía bên kia. Nó trơ trẽn và thản nhiên đến độ bạn muốn xông vào đánh nhau với nó, muốn biến thành một thứ âm thanh man rợ hơn để đè bẹp nó.
Và khi anh làm việc quá sức, em sẽ để con tè vào người anh. Tôi cứ mãi im lặng nhìn vào trang sách. Đi đâu phải báo để mọi người không phải lo.
Nhưng mà dù biết bác nói chỉ để mà nói, chả có ác ý gì (khi hiểu được thế sẽ nhẹ đi) thì những lời không uốn lưỡi cũng vẫn không tránh khỏi làm đau. Tôi tin cuộc sống với tiến độ phát triển sẽ khiến nó mở mang hơn. Này, con nói chuyện với bác không thì bác đi xe ôm xuống bây giờ.
Tôi bảo: Chú thông cảm cho cháu, cháu đợi cô cháu ở chợ, lúc chú bảo đi cháu vướng nên chưa đi được. Hình như chưa bao giờ bạn nói mê. Mà vì sự tàn phá của chúng, chúng tạo nên những con người vô ơn, vô ơn vì chẳng ai làm ơn cho họ hoặc làm cho họ thấy biết ơn cả.
Có bệnh nhân nhìn bà già, mặt buồn rười rượi như bị gợi những ký ức về miền quê. Trú ngụ trong ấy là đàn cò. Có khi lại còn lòi đuôi ăn vạ.
Mà không tìm thấy trong ấy ít nhiều cay đắng. Có một lí do tôi không thích đi là tiền. Ta cũng được đi câu.