Không háo hức khi bước vào và không nuối tiếc khi bước ra. Anh chắc chả chấp tôi đâu nhỉ. Có lẽ chỉ viết đến đây thôi.
Không, đó không phải là trò luyện trí nhớ. Em sẽ thôi cảm giác về hư vô, em sẽ thôi cảm giác về dục vọng, em sẽ thôi cảm giác về em, em sẽ thôi cảm giác về tôi hay bất cứ ai bất cứ điều gì. Và chấp nhận đời không phải trò chơi.
Cũng không bao giờ biết chuyện trò với các cô gái. Giọng mẹ bắt đầu ướt. Cô giúp việc bảo mẹ anh dặn vào bác, bác phải vào viện.
Làm thế nào bây giờ? Ngủ hay không ngủ? Thôi, đùa đấy. Càng ngày bạn càng thấy mình nhận thức được nó. Tính ra nếu mua vé tháng hoặc vé năm thì trung bình 30.
Khả năng tiếp theo là họ nhận ra nhưng thiên tài thơ thì cũng đem lại cho họ xơ múi gì, đặc biệt với một đứa có vẻ ngông nghênh và không chịu nghe lời như tôi. Nhưng trong chủ thể, sự mặc cảm mơ hồ này vốn là một cảm giác nội tại tự nhiên. Rồi lại mặc cảm mình luôn cũ trong công việc sáng tạo.
Bởi ngay khi thức dậy thì bạn đã quên ít nhiều. Điều này không phải là sự xin xỏ lòng ban ơn mà là một đề nghị cho tầm cao và hạnh phúc. Khi mà theo luật, bạn thừa tuổi để đi khỏi nhà và họ đuổi bạn ra khỏi nhà.
Ai ai cũng tỏ vẻ thương hại bạn như một kẻ ngã ngựa dù bạn biết là mình đã phi được khá nhiều đường. Có thể nó đủ để những người chớm đua đòi hiện sinh trở về những giá trị đạo đức đích thực khi những tình yêu thương mới đến với họ. Bác lại thúc: Tác phong nhanh nhẹn nào.
Nhưng đặt mục tiêu rồi. Đã không ít lần phân tích các lí do mình ngại dùng tiền. Như tôi trôi nổi khắp phố phường, không sợ lạc nữa nhưng chẳng biết đường nào ra đường nào.
Họ không bao giờ cần ngờ rằng Tự Nhiên là một đứa trẻ cả thèm chóng chán. Thế là có cớ mời anh ta chiếc kẹo. Thấy quen quen mà không biết từng ôm ấp ngần ấy năm trời.
Nhìn bạn lặng lẽ, ít ai biết bạn có một tuổi thơ hiếu động và đầy kỷ niệm. À, thì ra… Tiếng reo ngô nghê trước hai con chó của thằng em tôi làm tôi giật mình. Nhưng chúng cũng hay đủ để bạn muốn kể lại.