Và đàn bà không hiểu được tại sao đàn ông không đối đãi với mình một cách lịch sự, khôn khéo để được lợi cho họ. Bà ưa xa hoa, ông thì ghét. Nếu những tín ngưỡng của bạn không cho bạn thờ con bò hay con rắn, chỉ do bạn không sanh trưởng trong một gia đình ấn Độ, trên bờ con sông Brahmapoutra.
Nếu bạn không đồng ý với họ, tất bạn muốn ngắt lời họ. Tự thấy mình quan trọng trong khu vực của bạn, bạn thấy thích. Một triết gia nói: "Phát biểu cái bản ngã là một điều cần thiết nhất đối với ta" thế thì tại sao không dùng cái thuật ở trên kia trong công việc của ta? Khi ta kiếm được ý nào mới lạ, cứ để cho khách hàng của ta hoặc người cộng tác của ta tưởng rằng chính họ có ý đó, như cha mẹ đứa nhỏ đã để cho nó tin rằng chính nó đã nấu lấy cháo.
Than ôi! Chẳng bao lâu, lửa thiêng đó chập chờn, lu mờ và tắt hẳn. Cho nên trước khi vô nhà một thân chủ nào, tôi dừng lại một chút, nghĩ tới tất cả những sung sướng mà trời đã cho tôi. Nhưng dù lý lẽ của ông diễn ra mạnh mẽ tới đâu, ông cũng không quên nói thêm những lời lịch sự êm dịu này: "Quyền định đoạt về ngài Bồi thẩm", "Thưa các ngài, điều này có lẽ đáng cho ta suy nghĩ.
Họ thấy các em đốt lửa, cũng bắt chước đốt và khi đi thì quên không dập. ở trường, không có cuộc tranh biện nào mà tôi không có mặt. Giữa sự kinh ngạc của mọi người, Hoàng đế đâm hoảng, cậy Vương hầu Von Bulow nhận giùm hết trách nhiệm thay vua.
Sáng hôm sau, ông Schwab trở lại. Nhưng sự thực đó tôi không thích nghe chút nào cả. Cha muốn thú tội với con: lúc nãy trong khi cha đọc báo bên phong sách, đợt sóng hối hận xâm chiếm tâm hồn cha.
Lần đầu Tolstoi biến đổi tính nết, thành một người khác hẳn. Như vậy tức là nói: "Tôi khôn hơn ông. Rồi mỗi cử tri đó đều ngạc nhiên nhận được của ông một bức thư đề: "Bạn Bill thân mến".
Và đổi ngày đó lấy tấm giấy một trăm, y cũng không đổi. Một người bán hàng chịu nai lưng 14 giờ một ngày nữa. - Phải, điều đó đúng - ông ta công nhận.
Tôi đã có mặt trong hàng ngàn cuộc tranh biện, và có khi dự cuộc bàn cãi nữa. Tôi vui vẻ và thẳng thắn nhận ngay như vậy. Việc quan trọng nhất trong đời thì lại phó cho may rủi.
Thôi, việc đã vậy rồi, nói cũng vô ích. Vậy thì làm sao kiến thức hẹp hòi của mày có cơ hội mở mang được". Kiếm cách thi ân với người đó sao? Không được.
Nhờ trường hợp bất ngờ đó mà tôi thấy rằng im đi, để người khác nói, lại lợi nhiều cho ta. Nhưng tôi dằn lòng xuống. Nhưng ông Disraeli đã khôn ngoan mà chịu an phận.