Có làm gì xấu, có làm gì ác đâu. Nhưng vì không thấy thì làm sao họ cho bạn thời gian được. Quả vậy, có một lần chúng tôi tưởng ông cụ đã về trời rồi.
Trên lề đường là những hàng quán chộn rộn người bâu đầy. Thế nhưng rồi nó cũng vẫn phải thực hiện nhiệm vụ chứng minh nó tài hơn cái ác. Hôm trước có một con rất đẹp nhưng để mất rồi)… Bác biết cháu ở đây gò bó hơn ở nhà.
Và con cháu bạn, lại có cảm giác muốn khạc nhổ, phá phách, rũ bỏ… Mà khi nén lại để cùng chung sống, nó cứ nôn nao cồn cào suốt cuộc đời. Hoặc tôi chuyển lớp. Nhưng bạn muốn xin lỗi trước cho sự ngộ nhận và quảng cáo láo làm mất thời gian độc giả dành cho những cái hay ho khác nếu tác phẩm dở.
Tôi yêu và thương bác tôi. Có lẽ mọi sự vật lạ thường thu hút bạn khiến bạn quên hỏi mình mơ hay không. Nó cũng như tình yêu thương.
Bạn đang còn đầy sự đánh giá bạn và nhiều thứ khác bằng những chuẩn mực cổ hủ của họ. Hai anh em kéo co vài lần bỗng bạn thấy mình không thấy mặt ông anh. Cái chính là tự mình phải làm chủ mình.
Trong sở thú này, những con vật trở nên hờ hững vì tù túng. Dù gần đây, mỗi tuần tôi chỉ đến giảng đường một hai buổi nhưng cứ ngồi vô nghĩa với những cơn đau thể xác ở đó không khác một trò hành xác. Cũng chẳng biết sẽ chụp không.
Cháu đã đi đến một xã hội mà cháu sẽ đợi và sẽ rủ con người đến. Hơn thế, khi không giải quyết ngay từ lúc này, về sau, khi mọi sự đã tạm ổn định, rất khó phá vỡ sức ì hay cưỡng lại dòng chảy bất kể trong đục. Bởi vì, lúc này, lòng tôi dường vô cảm.
Anh ơi, cháu nó hứa với anh gì này… Ồ, được rồi. Đó là một quyền chính đáng nếu thực sự họ có trách nhiệm. Cái giá cắm bút dựa lưng vào tường, cái bàn kê sát tường, đối diện với bạn.
Đó là mong muốn hết sức chân chính và cũng là mong muốn của bạn. Chúng tôi đi thay quần áo. Đúng là chuyện thường.
Điều cốt yếu là họ dâng hiến được năng lực phù hợp của mình. Rồi đến lúc ghét mình để vuột mất tình yêu, hắn vẫn hay soi gương. Những mối quan hệ thì vô số, chẳng thua ông to bà lớn nào.