Và chúng còn được chăm sóc kỹ hơn. Rằng: Sự lười biếng ấy khiến trẻ con khổ. Mới dám nửa đùa nửa thật như thế.
Định cho mấy câu chua chua cay cay vào nữa nhưng mà nhân vật này không hợp. Cá nhân bạn dần dần hiểu ra điều đó. Những cái cảm giác mà được coi là thực chất nhất của hiện sinh.
Lần đầu tiên ông không phân tích nỗi buồn của mình. Những cái nền tảng đứng tấn cũng như chịu đựng, rèn luyện trước khi đến với những miếng võ nước chảy mây trôi. Nhưng từng khúc vỉa hè lại nằm trước mặt những tiệm hàng.
Nhìn vào cái gương đối diện thấy cũng khá thú vị. Tôi tưởng tôi ngu mấy môn đó nhưng về sau nhìn lại, hóa ra tôi chẳng bao giờ học bài về nhà. Bật dậy ngay là tỉnh thôi.
Tóm lại, biết mình sẽ không ân hận nhưng vẫn còn chút cảm giác muốn nói một lời xin lỗi trong lúc này. Chỉ là một thứ nhân vật làng nhàng cho dễ mào đầu. Chỉ có một cái cẳng chân hình trụ ngắn hơn chiều dài cái xương sống đèn độ một phần ba.
Nó còn ngộ nhận là nó có đầy tài nữa. Bởi bạn là người sòng phẳng. Trên đường, bác vẫn lo đủ thứ.
Ngắm cho tới khi ông phải mỉm cười. Nhưng người ta bắt buộc phải nghĩ đến nó và rậm rịch hành động vì nó trước khi quá muộn. Không biết bác có nhớ chuyện này không.
Chả muốn viết tí nào. Nhưng người xem lại trầm trồ: Ồ, một kỷ lục, suốt đời nó chỉ ăn canh. Chừng nào cậu còn nghe lời tớ.
Mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé. Xã hội không thể lành mạnh hơn, đẹp hơn hoặc dũng cảm hơn nếu điều đó không khởi nguồn dần từ những gia đình. Ông anh cũng làm theo.
Bạn chui vào nhà vệ sinh nằm sâu hơn, bạn đóng cửa lại, nó nhảy tót lên tầng hai, xuyên qua tường, gỗ, qua vải rèm đuổi đến nơi và ngó bạn tè với cái cười hả hê xen giễu cợt. Bạn sẽ không hề muốn cố lao động, đặc biệt là viết, khi nó chẳng có giá trị gì. Như một sự bổ trợ, cân bằng, phong phú tất yếu.