Tôi phải kể lể việc riêng như vậy để khỏi bị buộc tội làm thương tổn quyền lợi của các nhà báo, khi tôi chống thói đọc báo trên xe buổi sáng. Hai mươi bốn giờ đó là của bạn đấy, không có của cải nào quý hơn. Bạn nắm lấy cổ nó, lôi nó về.
Nhưng dù giàu đến bậc nào, bạn cũng không thể mua lấy được một phút. Nếu bạn muốn, thì bạn có thể mỗi giờ sống một đời sống mới được. Tập thể dục sáng và chiều, chỉ mười phút thôi, mà bạn thấy sức khỏe tăng lên suốt ngày, tới vẻ mặt của bạn cũng thay đổi hẳn nữa.
Tôi cho chính nhờ thấu hiểu chân lý ấy mà tôi khác con heo nằm vũng bùn kia. Bạn không thể nghiến răng khi đọc Anna Karerian (tiểu thuyết của văn hào Lev Tolstoi - Nga). Tôi biết có những người cứ đọc, đọc như người ta uống rượu.
Tôi sợ những lời khuyên của tôi có giọng dạy đời và đường đột quá. Than ôi! Tôi không giúp bạn được việc ấy. Và bạn sẽ bỏ được thói quen cứ 11 giờ 15 là tự nhủ: "Tới lúc sửa soạn đi ngủ rồi".
Sau khi đã suốt ngày gắng sức lo cơm, áo, tự nhiên óc ta muốn suy nghĩ. Nó có thể phản bạn và làm bạn lạc lối đấy. Nó ngắn quá đi thôi.
Tôi tin rằng dùng bảy giờ rưỡi đó một cách đầy đủ, thì đời sống trong tuần sẽ sinh động lên, hăng hái lên, và bạn sẽ ham thích cả những công việc chán nản, tầm thường nhất. Lẽ nhân quả bao bọc vũ trụ. Đáng lẽ tôi chỉ cho bạn thì xin bạn chỉ lại cho tôi.
Trước khi ngừng bút, tôi không thể không kể qua những nguy hiểm đang rình rập bạn. Viết cuốn sách này, tôi muốn chỉ bạn các dùng đầy đủ thì giờ để đạt tới mục đích lớn là sống, sống một cách khác cây cỏ. Tôi có thể nghe óc bạn như nghe điện thoại ở nên tai tôi vậy.
Mà khó thay đổi cái của quỷ đó lắm. Tôi nhận rằng câu ấy khó nói vô cùng vì quần vợt quan trọng hơn cái linh hồn bất diệt nhiều lắm. Bạn không nhất định phải chuyên tâm vào nghệ thuật hoặc văn chương mới sống được một cách đầy đủ.
Bạn lên xe với tờ báo và bình tĩnh, ung dung để hết trí não vào tờ báo. Còn nhiều cuốn nổi danh hơn nữa. Tác phẩm nổi danh khắp thế giới), hai là bận bao bố mà quỳ gối lết giữa ban trưa ở chung quanh vườn hoa Trafalgar, thì đành lựa hình phạt sau mà chịu cho thiên-hạ chê cười.
Lý do không phải những tác phẩm trên không nghiêm túc mà vì: tiểu thuyết dở thì không nên đọc, còn tiểu thuyết hay thì làm cho ta đọc một mạch, nhanh như một chiếc thuyền con trôi theo dòng nước, và tới đoạn kết thì ta muốn hết hơi mà chẳng mệt nhọc chút nào. Vậy khi bạn khởi sự dùng tất cả thì giờ của bạn thì ít nhất bạn cũng nhớ rằng bạn chỉ được dùng thì giờ của mình thôi chứ không phải thì giờ của người khác. Bỏ qua lời tôi là bỏ qua lời khuyên quý báu nhất đấy.