Gaichanh

Phang em nữ sinh thủng cả bao sao su

  • #1
  • #2
  • #3
  • Bác gái: Mua sách làm sao hết cả buổi chiều? Tôi: Im lặng. Toán và Lí tôi vẫn xếp hạng làng nhàng. Bác gái: Hôm nay hai giờ chiều bác mới ăn cơm.

    Dừng lại vẫn là chơi. Để không đọc với chỉ sự chăm chăm so sánh bạn hay những nhân vật trong truyện với nhân vật ngoài đời để gật gù, cay cú, lợi dụng trả đũa hay kết tội. Bên trái chồng sách là cái đèn bàn có công tắc tròn xoe như cái nấm không chân.

    Bạn lại tự hỏi mình trên con đường sao bạn không thấy lo lắng hay ăn năn trước cái tin ấy, bạn chỉ nghĩ đến cái có thể xảy ra với mình. Tóm lại, biết mình sẽ không ân hận nhưng vẫn còn chút cảm giác muốn nói một lời xin lỗi trong lúc này. Hơn nữa, còn một hoặc nhiều lí do khác, ngoài việc ngại đến nơi mới mà dường đã cũ trong tiềm thức.

    Những người chọn cách sống độc lập, thanh bạch muốn dung hòa được hoang mang giữa nguyền rủa và tha thứ sẽ thường phải chạy trốn. Một giọng trầm, một giọng cao kiểu trẻ con. Nhà văn lại mở mắt ra và mỉm cười: Mình đã đúng.

    Và lòng quả thấy băn khoăn thì hãy cho bà ấy tiền hoặc đến tận nhà thăm hỏi. Rút kinh nghiệm nhé con. Nhưng nói thế nào thì nói, thế giới này vẫn thừa mứa vật chất và cám dỗ để dụ dỗ loài người đừng tuyệt vọng (hẵng chưa cần tính đến tình yêu thương tồn tại tự nhiên).

    Bằng cách hiểu nó và để nó hiểu mình. Thôi, đứng dậy xem tí đã. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc bạn khó có thể dùng cái máy vi tính của chị út để gõ nốt câu chuyện này.

    Ừ nhỉ, sao bạn lại làm thế nhỉ? Bạn thu thập đủ thông tin để viết rồi chăng? Bạn biết điệp khúc đến đây là lặp lại chăng? Hay bạn bỗng quên sự hiện diện của tất cả xung quanh? Bác lại theo xuống: Thức ăn bác để trong chảo, nồi cơm phải cắm lại cho nóng. (Cái ý tưởng trước đó là con mèo trong tivi câu cá trong bồn đời). Chúng tôi đi thay quần áo.

    Đành tự mỉm cười an ủi là có cơ hội tập nhớ lại đoạn phân tích mới tự thấy kha khá. Còn nếu tôi lỡ chết thì tôi vẫn cười như bất cứ cái chết cho ra chết nào khác trên thế gian đang hồi sinh này. Và ngày ngày anh được cho chén những miếng ngon để quên đi sự dằn vặt vì đẩy những con chó mình từng yêu quí đến chỗ chết khi đi cắn nhau.

    Tuy nhiên, không phải lúc nào cũng có thời gian mở tủ đọc lại. Họ muốn sống một đời sống bình thường và muốn bạn cũng sống thế. Hắn có thể tự tạo sự bình thản bằng cách đó.

    Chậc, kể ra dài phết. Bên trái chồng sách là cái đèn bàn có công tắc tròn xoe như cái nấm không chân. Tôi khóc vì tôi cũng chẳng ham gì danh hiệu đàn ông chân chính.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap