Anh tranh biện, la ó, không tự chủ được nữa. Sâu ăn hết bông hồng của tôi. "Bài diễn văn của anh thiệt hay; đáng khen lắm; không ai làm hơn được.
Nhưng Hoàng đế nói: "Có cần chi điều đó". Đứa nhỏ khoe, khua muỗng trong cái soong: "Ba, ngó này! Hôm nay, chính con nấu cháo". Làm cho y tin rằng chính y quyết định chớ không phải ta xúi y.
Ông đắc chí lắm về chỗ có quyền hành như vậy. Ông săn sóc nâng niu, kính trọng bà vợ tật nguyền một cách luyến ái và tế nhị đến nỗi bà phải viết câu này cho một người chị: "Em bắt đầu tin rằng có lẽ em thiệt là một nàng tiên như lời nhà em thường nói". Sau mỗi đoạn, tôi có bình phẩm.
Chỉ có vài lời tự nhún và khen ngợi mà Von Bulow đã làm cho một ông vua kiêu căng đương bị xúc phạm biến thành một bạn thân, tận tâm với mình. Đó, cái mãnh lực phi thường của lời khen là như vậy, khi nó tự đáy lòng phát ra. Nếu không được học khoa tâm lý, thì chắc tôi đã nói với ông ta rằng: "Ông không chịu trả lời thì không thể nào chúng tôi nhận tiền của ông được".
Thiên hạ sẽ ngủ gục mất. Ba ngày sau, ông lại cho ông Parsons hay là ông miễn cho số thuế đó như lời ông Parsons xin. Gió nói: "Tôi sẽ làm cho anh thấy rằng tôi mạnh hơn anh.
Và mọi sự được vừa ý thiệt. Sao đối với bạn trăm năm của bạn, bạn không biết vì nể như vậy? Lần sau, nếu món gà chiên vừa ăn, bạn nên nói cho bà nhà hay, cho bà biết rằng bạn biết thưởng thức món bà làm; bạn nên tỏ ra rằng "món bạn ăn đó không phải là cỏ khô", và luôn tiện bạn đừng nên tiếc lời, mà nên thêm cho bà biết là bà rất cần cho hạnh phúc của bạn. Tôi cãi: "Đừng nói chơi mà!".
Nhưng chiều nay hay chiều mai, ông nên mua ít bông về biếu bà. Những lời khuyến khích của bà thay đổi hẳn đời đứa nhỏ. Hay là ông lại hỏi ông Livingston Longfellow xem sao? Chắc ông biết ông ấy có một cuốn phim tuyệt đẹp về những cuộc săn bắn lớn ở ấn Độ.
Cho nên tôi nói rằng những chi tiết mà ông ấy không chịu cho biết, không cần thiết gì hết. Bạn biết điều đó chứ? Trong một công ty bảo hiểm lớn, tất cả nhân viên phải theo lệnh này: "Không bao giờ được tranh biện". - Tôi biết rằng hãng chúng tôi tính tiền rất đúng nhưng điều đó tôi không nói ra.
Bà oán cả hai tai ông, vừa rộng vừa vểnh ra như tai voi. Những ai đã gặp Tổng thống Théodore Roosevelt đều ngạc nhiên về sự biết nhiều, hiểu rộng của ông. Các bạn thử tưởng tượng điều đó! Thợ vừa quét xưởng vừa phấn đấu để đòi hỏi này nọ.
ý kiến khác nhau về cách tiêu khiển. Rồi sao? Cái đó có liên can gì tới tôi đâu? Ông không thông minh chút nào hết. Ông ấy không thể lặp đi lặp lại một mình suốt ca buổi chiều câu: "Xe hãng Mỗ rất tốt".