Thậm chí tôi có thể nói rằng những thất bại “vĩ đại” đã thật sự làm nên những con người “vĩ đại”! Có rất ít vĩ nhân chưa từng chịu đựng gian khổ và thất bại trong cuộc đời. Để tống khứ bà, các dù của bà đã cố gả bà nhưng không tìm ra được người nào đến cầu hôn vì bà không có của hồi môn. Khi đã điều hành một của hàng tạp hóa,có lẽ ta lịa quyết định xây dựng một chuỗi các cửa hàng khắp cả nước .
Khi ta không có nó, ta không có cảm giác sợ hãi như thế vì ta chẳng có gì để mất cả. Không còn nghi ngờ gì nữa, có lẽ chúng hơi đắng nhưng xét cho cùng, không phải tất cả các loại thuốc đều ngọt. Một ki lo titanium được đưa vào cánh tay và vai của bà để giữ chúng dính lại với nhau.
Người Trung Quốc xưa gọi đó là “bát phong” . Dù sao trong chương này,tôi chỉ muốn chú trọng đến mối quan hệ tình cảm trong chừng mực nó có một tác động nào đó. Từ đó về sau, “cậu bé thị trưởng” dồn hết tâm trí vào cuộc vận động tranh cử Tổng thống.
Ông còn được trao tặng giải thưởng viên chức năm 1998 và năm 1999 – giải thưởng do ban giám đốc bảo hiểm nhân thọ , tổ chức dành cho đoàn thê người Thái , do chính ông Wuthichai Sanguanwongchai, thứ trưởng bộ công nghiệp Thái Lan trao tặng. Vào những năm 1940,ý tưởng của Chester Carlon bị 20 công ty trong đó có một số công ty lớn nhất nước bác bỏ. Vì thế, ở tuổi 16, Coring tìm được một chân bán hàng ở chi nhánh Escolta của hiệu sách Goodwill, hiệu sách được xây dựng bởi anh và chị dâu bà.
Ta cũng cần đèn đỏ nữa. Trong một chuyến đi làm ăn đến Seoul, Kim đã nhìn thấy sự đau khổ của người dân do nền chính trị tồi tệ gây ra. Nhiều người không chú ý được đến điều đó.
Một khi bạn tìm ra nó, hãy hình dung chính mình đang giải quyết nó và kì diệu thay, bạn sẽ nhận thấy các vấn đề của mình dường như nhẹ bớt và trước khi bạn nhận biết được điều đó, những khoảnh khắc uyệt diệu đã ùa đến. Chẳng phải “chẳng có gì hết” cũng là có một cái gì đó dấy ư? Chúng tôi tự chỉ định mình làm giám đốc dù lương thấp.
Hãy nhớ rằng một con rắn không thể lớn nếu lớp da cũ của nó không được loại bỏ. Và những kết quả mà họ đạt được không thể chịu đựng nổi và thậm chí ngay cả chính họ cũng thường bị má anhe bởi “sự bất an trong tâm hồn” và những điều tương tự như thế. Chính nó buộc tôi phải học cách nói chuyện trước công chúng, chuyện này rất dài nên tôi xin phép không kể ra đây.
Tôi đã vỡ lẽ ra rằng sự thất bại là một phần của tiến trình phát triển. Đôi lúc ông cũng không có đủ tiền ăn. Chúng ta cũng đã biết câu chuyện về những vận động viên đã kết thúc sự nghiệp sớm hay bi thương tật vĩnh viễn vì họ đã tự buộc mình lờ đi cảm giác đau đớn hoặc bị ép mình dùng quá nhiều thuốc để chặn đứng cơn đau.
Vấn đề là ở chỗ mức tiêu tốn năng lượng mỗi ngày của chúng ta ngày càng giảm. Tuy nhiên, có một điều chắc chắn là cuộc sống của chúng tôi đã không còn như trước. Tài năng cũng không; trên đời này chẳng hiếm những người có tài mà không thành công.
Dường như tấm bằng đại cương của tôi không đủ “chuyên nghiệp” nên khó xin được việc. Tổng thư ký Hội sinh viên tìm được cách trốn ra nước ngoài (sau 20 năm tha hương, gần đây ông ấy mới được phép trở về nước). Cuộc sống thật dễ chịu.